Những món hàng lớn sẽ được chuyển đến nhà vào ngày hôm sau , các
món nhỏ hơn thì tự chở về . Đã gần chập tối , tuyết lại bắt đầu rơi , mui xe
tụ lên một lớp tuyết mỏng , Tư Gia Di cùng với Phó Dĩnh mỗi người xách
hai túi đồ lớn vào nhà , bước đi trên mặt tuyết phát ra những tiếng "soạt
soạt"
Cô móc chìa khóa ra , Phó Dĩnh đợi đến không chịu nỗi , bèn thúc giục .
"Lạnh quá , lạnh quá , cậu mau ấn chuông cửa đi !" Nói xong đã thay cô ấn
chuông cửa .
Có người ra mở cửa, cánh cửa chậm rãi mở ra , từ trong khe cửa phả ra
một chút hơi ấm , Tư Gia Di khom người xách lấy túi đồ , vào lúc này , đột
nhiên túi đồ trên tay Phó Dĩnh lại rơi xuống đất cái "Bộp"
Cô ngẩng đầu nhìn Phó Dĩnh , trông thấy vẻ mặt khiếp sợ
Theo ánh mắt của Phó Dĩnh nhìn vào bên trong , phút chốc Gia Di sững
sờ tại chỗ , toàn thân quên cả cử động
Người đàn ông đối diện khẽ nhếch mép , dương dương tự đắc . "Không
phải là nói muốn gặp tôi sao ?!"