Đang mơ màng chìm trong giấc mộng , loáng thoáng nghe tiếng mở cửa
, tiếng bước chân ngày một càng gần , Gia Di vẫn không để ý lật người ngủ
tiếp .
"Gia Di , con ngủ rồi sao ?!" Không phải là giọng nói của Diêu Tử
Chính
Ngồi dậy , kéo khóa lều ra , dụi mắt cho thật tỉnh táo , cô nhìn về phía
mẹ
"Ba của con còn ở lầu dưới uống rượu cùng Diêu Tử Chính."
Tư Gia Di ngáp ngáp , liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ . "Cũng trễ lắm rồi."
"Ba của con khen tửu lượng cậu ấy không tệ , bộ dạng trông rất lịch sự ,
rất có thể là một người tốt , đánh giá cậu ấy đạt 90 điểm."
"Mẹ gọi con dậy là vì chuyện này ?!"
"Ai bảo con vội vàng mua vé máy bay , không chịu lưu lại mấy ngày .
Bây giờ mẹ còn có thời gian tâm sự với con , không biết sau này khi nào
mới gặp !"
"Mẹ , mẹ đừng khoa trương như vậy , ba mẹ cũng có thể bay về tìm con
. Con gái của mẹ bây giờ có tiền , ba mẹ đừng tiết kiệm tiền bạc cho con."
"Được rồi , được rồi , đừng ba hoa nữa . Mẹ đến đây là để nhắc nhở con
, đối mặt với đàn ông tốt cũng phải nghĩ đến việc lâu dài."
". . . . . ."
Thấy Gia Di sửng sốt , bà cứ nghĩ rằng con gái còn đang trong cơn buồn
ngủ , nhất thời không kịp phản ứng lời nói của bà . Thời gian không còn
sớm nữa , bà đành ngậm ngùi quay về phòng để cô ngủ tiếp . "Thôi nào ,