quanh sẽ hết nhẵn, đến người lớn cũng ngất đi vì thiếu ôxy. Tránh ra, xi
măng sẽ nát vụn, sắt thép sẽ bay tung. Hãy sơ tán đàn bà và trẻ nhỏ ra khỏi
vùng nguy hiểm. Tránh ra…”
“Má ơi, biết đâu hắn sẽ làm được,” Cheswick lẩm bẩm.
“Hắn sẽ uốn ba tấc lưỡi cho cái bệ tự bay lên,” Fredrickson trả lời.
“Hắn sẽ bị thoát tràng một cách vinh quang,” Harding nói. “Thôi đi,
McMurphy, đừng khùng nữa. Sức người không nâng nổi vật đó đâu.”
“Lui ra, các tiểu thư, phí ôxy của tao.”
McMurphy chọn thế đứng, xoa hai tay vào quần, rồi cúi người, nắm lấy
tay đòn ở hông bệ điều khiển. Khi hắn bắt đầu gồng lên, tụi Cấp tính đứng
quanh bắt đầu cười đùa, trêu chọc. Hắn bỏ tay đòn ra, ưỡn người, vươn vai
rồi dạng chân tìm thế đứng khác.
“Đầu hàng chưa?” Fredrickson cười khẩy.
“Mới khởi động chơi. Giờ tao nhấc thật,” hắn lại tóm lấy tay đòn.
Và bỗng nhiên tiếng giễu cợt và cười đùa im bặt. Cơ bắp trên cánh tay
hắn phồng lên, các đường ven căng đầy máu nổi bật dưới làn da. Răng hắn
nghiến chặt, hàm bạnh ra, đầu ngửa về phía sau, gần như những sợi dây
chão chằng từ cổ qua vai xuống cánh tay. Toàn thân hắn căng như sợi dây
đàn và rung lên. Hắn đang dồn toàn bộ sức lực có ở một cơ thể cường tráng
trong khi làm một việc hắn biết chắc là không được, cũng như tất cả đều
biết chắc là không được.
Nhưng vào khoảnh khắc ấy, khi nghe tiếng xi măng vỡ lạo xạo dưới
chân, một ý nghĩ chung lóe lên trong đầu chúng tôi: má ơi, biết đâu hắn sẽ
làm được.
Rồi hơi thở từ phổi hắn buột ra, hắn kiệt sức ngã người vào tường. Trên
tay đòn có máu bàn tay hắn. Hắn dựa vào tường phì phì thở mất một phút,
mắt nhắm nghiền. Không còn một âm thanh nào khác ngoài tiếng thở của
hắn, tất cả im phăng phắc.
Hắn mở mắt nhìn quanh. Hắn nhìn hết đứa này đến đứa khác, kể cả tôi,
rồi lôi từ trong túi quần ra một nắm phiếu nợ, kết quả của những canh bạc
trong mấy ngày gần đây. Cúi xuống bàn, hắn cố sắp xếp lại, nhưng không
điều khiển nổi những ngón tay của mình, hai bàn tay hắn đã co quắp thành
hai bộ mong vuốt đỏ lòm.