BAY TRÊN TỔ CHIM CÚC CU - Trang 183

T

23

rên đường về hắn lê bước sau cùng, đút tay vào túi áo khoác xanh,

kéo sụp mũ xuống tận mũi, mặt cau có, miệng ngậm điếu thuốc đã tắt. Cả
bọn bước đi trong im lặng. Tụi hộ lý đã dụ dỗ được Billy Bibbit, hắn đi đầu
hàng giữa gã da đen khoa tôi và đứa da trắng của phòng Đột Tử.

Tôi cố đi chầm chậm tới khi ngang với McMurphy và muốn nói cho hắn

đừng lo âu, đằng nào cũng chẳng làm gì được, bởi tôi nhận thấy hắn đang bị
giày vò bởi một ý nghĩ nào đấy và đang phân vân như con chó đứng trước
cửa hang khi không biết trong hang có con gì, có một giọng nói: Chó ơi,
hang này không phải là việc của mày – hang sâu lắm, tối lắm, và dấu chân
xung quanh là dấu chân gấu đấy! Và một giọng khác như lời nhắc thầm
đanh thép của giống nòi, không khôn ngoan cũng chẳng ranh ma: Lao vào
đi, chó ơi, tấn công đi!

Tôi muốn bảo McMurphy đừng lo nghĩ nữa, và đã suýt mở miệng nói ra

thì hắn đã ngẩng đầu, kéo chiếc mũ ra đằng sau gáy, dấn lên đuổi theo gã hộ
lý bé con và vỗ vai gã hỏi, “Sam, tao cần mua thêm cây thuốc, chúng ta
dừng lại căng tin tí được không nhỉ?”

Tôi buộc phải chạy đuổi theo hắn, và trống ngực đập dồn tạo thành một

tiếng reo chói lói và kích động bên trong óc. Vào đến nhà ăn, khi tim đã
chậm lại như thường, cái tiếng ấy vẫn còn reo tiếp. Tiếng ấy nhắc tôi nhớ lại
cảm giác của mình vào những đêm thu se lạnh mỗi thứ Sáu hàng tuần khi
tôi và đồng đội đứng giữa sân bong bầu dục chờ tiếng còi khai mạc trận
đấu. Trong đầu tôi tiếng reo mỗi lúc một cao hơn cho tới khi tôi hồi hộp
tưởng chừng không đứng vững trên đôi chân của mình nữa, là bong sẽ được
giao, tiếng tim đập liền tắt ngấm, trận đấu bắt đầu. Cũng như những đêm
thứ Sáu ấy, giờ đây tôi sốt ruột đến không thể đứng yên một chỗ. Và cả mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.