Taber được lôi ra từ phòng thí nghiệm trên một chiếc giường di động.
“Đã phải tiêm một phát nữa bởi hắn tỉnh giấc trong khi chọc tủy sống,”
một kỹ thuật viên nói với mụ. “Hay là ta đưa luôn hắn sang Nhà số một, cho
giật bằng LSĐ để tiết kiệm thuốc ngủ?”
“Một đề xuất tuyệt diệu. Có lẽ chúng ta sẽ làm cả việc kiểm tra lại đầu,
chụp điện não đồ, biết đâu chả khám phá ra bằng chứng cần phải xử lý
não.”
Và các kỹ thuật viên lao vùn vụt đi, đẩy chiếc giường trước mặt, như
những nhân vật hoạt hình – hoặc như con rối, những con rối máy trong các
vở Punch và Judy, mua vui cho người xem bằng cách để Punch bị Xa tăng
dập nhừ tử hoặc bị nuốt chửng vào bụng một con cá sấu tươi cười…
Mười giờ, người ta mang thư từ đến. Một vài lá đã bị bóc ra….
Mười giờ ba mươi, gã Quan hệ Công chúng dẫn một toán chị em đến, vỗ
bàn tay mũm mĩm vào cửa phòng chung. “Chào các anh em; ồ bĩu môi gì…
các chị em nhìn xem, ở đây thật sáng sủa và sạch sẽ. Xin giới thiệu đây là
cô Ratched. Tôi dẫn các chị em tới đây chỉ vì là phân khoa của cô ấy. Quả
là một người mẹ hiền, chị em ạ, không phải về tuổi tác, nhưng…”
Cổ áo của gã chật đến mức làm cho khuôn mặt căng lên khi cười, và
quanh năm gã cười, chẳng hiểu vì lý do gì, cười như thể muốn kìm lại mà
không kìm nổi. Mặt gã bơm căng, đỏ lừ, tròn xoe hệt một quả bóng bay
được vẽ thêm mắt, mũi. Mặt gã nhẵn nhụi không râu, đầu lơ thơ vài sợi tóc,
chả mất công đếm cũng biết là bao nhiêu; hình như gã từng dán chúng lên
đầu, nhưng những sợi tóc không dính lại mà cứ rơi dần, sợi vào tay áo, sợi
xuống cổ, sợi chui vào túi. Có lẽ vì vậy mà gã phải thắt cổ áo thật chặt, để
chúng khỏi rơi vào đó.
Cũng có thể vì vậy mà cổ gã lúc nào cũng nhột, làm gã phải cười suốt.
Gã sắm vai hướng dẫn viên trong các tua du lịch đó – đám phụ nữ
nghiêm túc trong bộ đồng phục gật đầu, còn gã thì cho thấy họ vào thời gian
gần đây mọi thứ đã hoàn thiện như thế nào. Gã giới thiệu ti vi, ghế bành
bằng da, vòi nước uống hợp vệ sinh, rồi tất cả vào phòng kính uống cà phê.
Có lúc gã đứng một mình, cứ đứng đó giữa phòng và vỗ đôi bàn tay (nghe
cũng biết là chúng nhớp nháp) tới khi sau vài nhát vỗ chúng dính vào nhau,
rồi thu chúng về dưới cằm như người đứng khấn và cứ thế quay tròn. Đứng