BAY TRÊN TỔ CHIM CÚC CU - Trang 37

nhiều.

Nhìn trái nhìn phải không có thợ cả đứng cạnh, một cô bỏ máy đi lại chỗ

tôi. Cô hỏi liệu chiều nay chúng tôi có đấu với đội bóng của trường địa
phương không và nói rằng anh cô chơi ở vị trí trung vệ trong đội đó. Chúng
tôi nói chuyện về bóng bầu dục, về chuyện này, chuyện nọ và tôi nhìn
gương mặt cô gái thấp thoáng như nấp trong sương mù. Không, đó chỉ là do
bụi bông bay tả tơi trong không khí.

Tôi nói với cô về bụi bông, về khuôn mặt mờ ảo của cô như khuất sau

màn sương sớm trong những cuộc đi săn vịt khi sương chưa tan hết. Cô
ngước mắt nhìn tôi và cười khẽ vào lòng bàn tay, rồi hỏi:”Nói đi, anh cần có
em sau hào nấp vịt vào một buổi đi săn để làm gì?” Tôi bảo sẽ cho cô trông
thấy súng của tôi, thế là cả đám con gái trong xưởng đều giơ tay bụm miệng
và cười. Cả tôi cũng cười nho nhỏ, rất hài lòng thấy mình nhanh trí. Đang
tán gẫu và đùa cợt như vậy, bỗng cô chộp lấy hai tay tôi kéo lại. Gương mặt
cô gần quá, rõ quá, tôi thấy cô đang rất sợ hãi.

“Ừ,” cô thì thầm, “anh mang em đi nhé, anh chàng lớn xác. Đi khỏi nhà

máy, đi khỏi thành phố, đi khỏi cuộc sống này. Sau hào nấp vịt hay đến đâu
cũng được. Một nơi nào khác, nghe anh!”

Gương mặt đen xinh đẹp của cô sáng lên. Tôi chết lặng, chẳng biết nói

sao. Chúng tôi đứng sát bên nhau mấy giây, chợt tiếng còi ca vang lên, và
có gì đó bắt đầu tách cô ra khỏi tôi. Một sợi dây vô hình dính vào chiếc váy
đỏ sặc sỡ đã kéo cô trở lại. Những ngón tay cô dùng dằng trong bàn tay tôi,
và khi buông ra, khuôn mặt mềm mại lại nhòa đi như sô cô la chảy, bập
bềnh trong bụi. Cô cất tiếng cười và xoay một vòng khiến chiếc váy bay
tung để lộ đôi chân vàng. Cô nháy mắt đùa với tôi và chạy trở lại chiếc máy
vừa nhả ra dải sợi chảy dài xuống sàn nhà; cô nhặt lấy nó và chạy thoăn
thoắt giữa những chiếc máy để bỏ vào thùng rác, rồi đi khuất sau góc
phòng.

Những cọc sợi quay tít, các con thoi thấp thoáng, các cuộn sợi giăng mắc

đầy không trung, những bức tường trắng và những cỗ máy xám, các cô gái
da đen mặc váy sặc sỡ thoắt ẩn, thoắt hiện, cả nhà máy nối với nhau trong
những dải sợi trắng bay tung – tất cả găm vào đầu tôi và chốc chốc lại hiện
về bởi chuyện gì đó xảy ra trong bệnh viện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.