BAY TRÊN TỔ CHIM CÚC CU - Trang 40

G

5

ần trưa, máy phun mù lại hoạt động, rất may là chưa hết công suất;

nếu cố căng mắt ra tôi vẫn có thể nhìn thấy được gì đó. Sẽ đến lúc tôi không
thể cố thêm được nữa, tôi sẽ đầu hàng hoàn toàn, sẽ chịu chìm lỉm trong lớp
mù đặc quánh như một vài đứa Kinh niên, nhưng hiện thời thì tôi còn đang
tò mò muốn xem cái gã mới đến sẽ xử thế ra sao trong lần Họp Nhóm này.

Một giờ kém mười, sương tan hết, hộ lý bảo tụi Cấp tính chùi sàn nhà

chuẩn bị cho cuộc họp. Tất cả các bàn trong phòng chung được mang sang
buồng tắm phía đối diện, sàn đã được giải phóng, McMurphy nói, mời các
vị vào khiêu vũ.

Mụ Y tá Trưởng vẫn nhìn trân trân qua cửa sổ. Đã ba giờ liền mụ không

rời khỏi cái cửa kính, thậm chí chỉ để đi ăn trưa. Bàn đã dời hết, lúc một
giờ, gã bác sĩ từ phòng làm việc phía cuối hành lang bước ra, qua cửa sổ,
gật đầu chào mụ rồi ngồi xuống chiếc ghế bên trái cánh cửa. Các con bệnh
ngồi xuống theo gã, rồi các ả y tá và đám bác sĩ thực tập lục tục kéo vào chỗ
của mình. Khi đâu đã vào đấy, mụ Y tá Trưởng lui vào phía trong, đến bên
bàn điều khiển ấn nút cho các máy móc còn lại tự hoạt động, rồi xuất hiện
tại phòng chung với cuốn sổ trực trong tay và một giỏ đựng các mẩu ghi
chú. Ở đây đã nửa ngày mà chiếc áo choàng trắng của mụ vẫn phẳng phiu,
nguyên nước hồ, khớp tay kêu sột soạt nghe như vải bạt đóng băng bị gấp
lại.

Mụ ngồi vào chiếc ghế phía bên phải cánh cửa.
Mụ chưa kịp thả mình xuống thì Pete Pancini đã nhổm dậy, lắc đầu và

bằng một giọng khàn khàn, lão rên rỉ: “Mệt quá, trời ơi, mệt đến chết
mất….” – cứ mỗi lần trong phân khoa xuất hiện kẻ lạ mặt là lão lại ca thán,
may ra có kẻ lắng nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.