Như Ý lại có chút đợi không kịp, hỏi thêm một lần, "Ăn ngon sao?" Ý
tứ này thật là quá rõ ràng còn gì.
"Ăn ngon! Rất ngon!" Điền Thất liên tục đáp hai tiếng, nàng cúi đầu
nhìn vẻ mặt khát vọng hé miệng nuốt nước miếng của Như Ý, biểu tình kia
quá là có thú vị, nhất thời liền nổi hứng chơi xấu ngừng ở trên tàng cây
không đi xuống, vừa ăn anh đào vừa quan sát vẻ mặt của Như Ý.
Như Ý liếm liếm môi, đôi mắt vốn ngập nước có thần, giờ phút này lại
có chút trợn ngược, giống như là chú chim non đang mong đợi chờ cho ăn,
"Ta cũng muốn ăn..." Rốt cuộc nói ra miệng.
"Ngươi chờ một chút đi, chờ ta hái nhiều một chút cho ngươi." Điền
Thất hãy còn ở trên tàng cây không xuống dưới.
Như Ý thèm ăn cơ hồ muốn rớt nước mắt, "Điền Thất, Đái Tam Sơn
cũng muốn ăn."
Đái Tam Sơn ngước đầu, mắt nháy cũng không nháy, không phản ứng
đến bọn họ. Đột nhiên, nó đem đầu và tứ chi rút vào trong vỏ.
Điền Thất thấy Như Ý như thế, cũng không lại đùa cậu bé nữa, "Được
rồi, ta hái nhiều chút, ngươi chờ một chút nha!" Nói xong trèo lên cao hơn
một chút, đổi một cái chạc cây dựa vào, rất nhanh hái anh đào xuống.
Kỷ Hành chính là vào lúc này đi đến dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn
Điền Thất. Hắn và Như Ý không xấu hổ là cha con ruột thịt, tư thế và độ
cao ngẩng đầu nhìn lên rất nhất trí, Như Ý quả thật chính là phiên bản thu
nhỏ của Kỷ Hành.
Chẳng qua tư thế của hai cha con tuy rằng giống nhau, nhưng thứ mà
bọn họ nhìn thấy lại hoàn toàn không giống nhau. Như Ý thấy được chỉ có
anh đào, anh đào, cùng với anh đào. Cậu bé không ngừng nuốt nước miếng,
phòng bị nước miếng chảy ra bị người cười.