BỆ HẠ XIN TỰ TRỌNG - Trang 382

Điền Thất lung lay một chút, ánh mặt trời sau lưng nàng xuyên qua

tầng tầng cành lá cùng trái cây, bị cắt thành từng vết lốm đốm nhỏ vụn,
chen qua đầu vai của người trên cây, rơi xuống mặt của Kỷ Hành. Kỷ Hành
không cẩn thận nhìn thẳng vào ánh mặt trời, tuy rằng ánh nắng đã yếu bớt
nhưng hai mắt hắn vẫn bị đâm đến nỗi cay xè, làm cho tầm mắt có chút mơ
hồ, khiến cho dung nhan lung lay kia của Điền Thất càng có vẻ mông lung
mà xa xôi, khuôn mặt nàng nương ánh sáng vỡ vụn, lá xanh, quả đỏ lẫn vào
nhau làm nổi bật lên, trái lại có một loại ý cảnh giống như "Mỹ nhân như
hoa chỉ cách một đám mây".

Kỷ Hành nâng tay dụi dụi mắt, rồi cúi đầu hồi thần. Thịnh An Hoài

nắm chắc cơ hội, xin Hoàng thượng cởi xuống chiếc mũ cánh ve màu đen
đã nghiêng ngã trên đầu xuống trước.

Điền Thất thấy Hoàng thượng không lên tiếng, thành ra nàng cũng

không biết phải làm sao mới tốt, đành dứt khoát giấu ở sau cành lá không
nhúc nhích, ý đồ Hoàng thượng có thể quên mất nàng.

Đương nhiên đây là hy vọng hão huyền, Kỷ Hành chờ đôi mắt khôi

phục lại bình thường, lập tức nói, "Điền Thất, đi xuống dưới."

Điền Thất cảm thấy nếu lúc này nàng mà đi xuống thì e là sẽ bị trừng

phạt, thế là không nhúc nhích, "Hoàng thượng, nô tài sợ cao..."

Sợ cao mà ngươi còn bò lên trên đó!

Kỷ Hành kéo kéo khóe miệng, đột nhiên mở cánh tay ra, "Ngươi nhảy

xuống dưới, trẫm có thể tiếp được ngươi."

Điền Thất hoảng hồn hết sức, "Nô tài gì đức gì năng..."

"Bớt nói nhảm, mau xuống đây!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.