BỆ HẠ XIN TỰ TRỌNG - Trang 630

thượng phẩm. Trên chuông bạc có khắc đồ án, đồ án này có chút quen mắt,
nhất thời nửa khắc hắn cũng không nhớ ra được từng thấy ở nơi nào, luôn
có cảm giác giống như là ký ức rất xa xôi.

Tuy rằng Kỷ Hành hận, lại rốt cuộc không đem cái chuông ném đi, mà

là cất vào trong lòng.

***

Khi Kỷ Hành toàn lực giải quyết cái chuông thì Điền Thất đang ở tiệm

Bảo Hòa tán dọc với một bầy thái giám, không có chút nào tiếp thu đến oán
niệm của Hoàng thượng. Hôm nay Hoàng thượng ra ngoài, nàng cũng
không cần ở lại cung Càn Thanh nên liền chạy ra ngoài. Con dấu lần trước
Hoàng thượng trả lại cho nàng, hôm nay vừa ra tay liền bán được tám mươi
lượng bạc, như thế sang tay liền kiếm ba mươi lượng. Nàng ôm tiền rất
hưng phấn, nhất thời lại không biết dấu ở đâu mới tốt, sợ Hoàng thượng
phát hiện lại trộm đi.

Bầy tiểu thái giám theo thường lệ khen tặng Điền Thất một trận, nói

nói liền bắt đầu đào ra lịch sử chói lọi của tiệm Bảo Hòa, sau đó liền nói
đến Trần Vô Dung. Tuy rằng Trần Vô Dung là một tên khốn nạn tội ác tày
trời (quan phương bình phẩm thế), nhưng mà hắn đầu cơ trục lợi đồ cổ quả
thật là có một tay, ánh mắt còn rất độc, tuy mọi người dè bỉu nhân phẩm
của hắn, nhưng nói đến chuyện này đều không thể không khâm phục mà
giơ thẳng ngón cái. Công tích vĩ đại của Trần Vô Dung rất có đầu câu
chuyện, mấy người vây quanh một chỗ bô lô ba la nói, Điền Thất không
muốn phát biểu, nên chỉ cúi đầu uống trà.

Đang lúc bọn hắn tán dóc được sôi nổi, thì Phương Tuấn vẫn luôn

trầm mặc đột nhiên mở miệng, "Mắc quá..." (

着急 /zháo jí/ : trứ cấp = gấp

gáp, grey dịch thoát cho khớp nghĩa ở bên dưới.)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.