Lúc trở về, tâm tình của Quý Chiêu vô cùng thấp. Kỷ Hành dắt tay
nàng, nói, "A Chiêu, thả lòng một chút, ít nhất hiện tại đã có manh mối. Ta
nhất định tra rõ chuyện này, tìm ra hung thủ thật sự, giúp nàng báo thù."
Đôi mi thanh tú của Quý Chiêu cau chặt, nàng nói, "Ta thấy có chút kỳ
quái, tới cùng là ai nhất định muốn đem cả nhà ta đuổi tận giết tuyệt?
Chàng nói xem, phải chăng là Tôn Tòng Thụy?"
"Không giống như là lão," Kỷ Hành Lắc đầu, "Mục đích Tôn Tòng
Thụy bán đứng Quý tiên sinh là vì bảo vệ quan chức của mình, lão cùng
Quý tiên sinh cũng không có thâm cừu đại hận gì khác? Làm chi phải hạ
xuống độc thủ như thế?"
Quý Chiêu gật đầu, "Ta cũng cho rằng như vậy, nhưng mà trừ lão ra,
còn ai có động cơ giết người đâu? Hơn nữa, chàng không thấy Trần Vô
Dung cũng thật kỳ quái sao? Lão ta rõ ràng không đội trời chung với cha ta,
lại vì sao nhất định muốn đem cha ta bắt trở về, còn cường điệu muốn bắt
sống?"
Kỷ Hành cúi đầu trầm tư không nói. Đột nhiên, giống như là hắn nghĩ
đến cái gì, lông mày hơi hơi nhảy dựng. Hắn liếc mắt nhìn thoáng qua Quý
Chiêu, phát hiện nàng còn đang cau mày suy nghĩ, không có phát hiện ra sự
dị thường của hắn. Hắn sờ sờ đầu nàng, "Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa,
đây cũng không phải chuyện nhất thời nửa khắc có thể giải quyết."
Quý Chiêu có chút do dự, "Ta muốn đi tìm đệ đệ của ta." Cho dù nó
thật..., ít nhất địa điểm đại khái có thể xác định, Phương Tuấn hẳn là còn
nhớ được.
"Ừm. Bất quá lúc này đang mùa rét đậm, gió tuyết bên kia rất lớn,
đem tất cả vết tích đều che đậy, muốn tìm cũng không dễ tìm. Vẫn là chờ
sang năm thời tiết ấm áp lại đi đi."