BẾN ĐỢI - Trang 180

Không biết từ bao giờ, chị Ngải tôi bỗng nhiên đẹp lạ kỳ. Cái đẹp

thoát ra thầm kín từ lời nói, bước đi, từ đôi mắt tròn đen thăm thẳm mặn
mà. Ánh mắt tụi con trai xoáy mãi vào cái cổ ba ngấn trắng ngần màu hoa
bật bông mà mơ tưởng, đắm đuối. Nhưng, biết bao con trăng đi qua, bao
mùa rẫy đã tàn, lâu lắm rồi chị tôi không hò hẹn, không trao khăn thêu cho
người con trai nào.

Trăng lênh loang sáng. Bản chìm trong yên ả nghe rõ tiếng nước thở

dưới lòng suối. Quanh nhà rộn lên tiếng hát réo rắt. Từ dưới gầm sàn, tiếng
ầm ì, ù, ù... cất lên. Tiếng cối xay. Chị tôi vồng người xay ngô, chiếc cối
nặng thế mà cứ xoay vù vù. Đêm nào cũng thế, hết quẩy tấu ngô là quẩy tấu
lúa. Hết ngô, hết lúa cho lõi ngô, cho đá sỏi vào xay. Tai chị bịt kín khăn.
Chị tôi không muốn nghe lời hát.Chị sợ...

Trăng đêm dát bạc đổ tràn vào người chị. Đôi má chị chín đỏ, mồ hôi,

nước mắt tong tả đầy vơi lòng cối. Tôi lôi chị ra, người chị nóng bỏng, hơi
thở cũng nóng, chị nức nở: “Em... em còn nhỏ... chị... chị...”. Ký ức chợt ùa
về, lúc rõ ràng khúc triết, lúc mờ ảo mông lung. Vì tôi, chị lặn lội âm thầm
nhường tất cả những tươi tắn cho tôi, nhận về mình sự héo úa...

Tôi nuốt sâu vào ngực hơi thở nóng hầm hập của chị, chạy ào ra rút

then cổng. Người con trai ngưng hát từ bao giờ, áo quần, đầu tóc rối bù ướt
sũng sương đêm, mặt anh bợt bạt trong ánh trăng. Tưởng ai xa lạ, thì ra anh
Lầu, người cùng bản thôi. Tôi cầm tay anh: “Anh à, vào nhà chơi”. Chẳng
biết đêm ấy, hai người nói gì mà sáng ra, chị tôi vui đấy mà thoắt buồn đấy.
Có điều lạ, lâu rồi chị mới mang vải ra thêu. Những sợi chỉ xanh đỏ nhảy
nhót trên tay chị. Tôi biết chị thêu khăn, thêu gối... Chim rừng từng đôi đậu
xuống mặt vải như muốn cất tiếng hót chia vui với người con gái...

*

* *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.