BẾN ĐỢI - Trang 178

Không! Không! Pá tôi không chết! Pá tôi sẽ trở về... Chị tôi hét lên như thế
rồi ngất lịm...

Trước ban thờ, người tôi rung lên như chim non gặp bão... Bố, mế tôi

trong ảnh qua khói nhang khi tỏ, lúc mờ nhìn hai chị em tôi như muốn nói:
“Nín đi các con!”. Gió ào ạt tràn về mang theo cái lạnh buốt. Lá mắc mật
bứt khỏi cành, bay chấp chới, rồi khẽ khàng buông lơi, rơi kín mặt sân...

*

* *

Ngày tháng trôi nhanh như gió cuốn. Năm tôi mười ba tuổi, cây mắc

mật đang độ sung sức cho quả sai trĩu trịt. Bóng nó đủ để tụi trẻ trong bản
tụ tập dưới gốc chơi trò “lày cỏ”. Những búi sả quanh mắc mật bén hơi
người xanh mướt mát, trên ngọn bừng nở chùm hoa tim tím, cánh hoa
mỏng mảnh, tròn như cúc áo bé xíu. Trong bản, nhà nào cũng trồng sả
quanh bờ rào, không ai trồng dưới gốc cây. Trồng sả ngăn rắn rết vào nhà,
lấy hương thơm lên tóc đàn bà, con gái. Búi sả to đến đâu cũng chưa bao
giờ trổ hoa. Ké Sính lộc cộc đôi guốc tre, chống gậy sang nhà tôi, ké ve
vuốt hồi lâu những cánh hoa mềm mại, nói với hai chị em tôi: “Hoa nở báo
tin vui đấy”. Chị Ngải thượt dài, tiếng thở mỏng nhẹ như gió thoảng.

Lời ké Sính thật hiệu nghiệm. Tháng bảy, mắc mật chín vàng, xòe tròn

như ngàn vạn con công vít cong cành nhảy múa. Trên Ban chỉ huy Quân sự
huyện đưa giấy báo, tôi được tuyển thẳng vào học Trường Thiếu sinh quân
Việt Bắc. Chị Ngải tôi trong bụng vui lắm. Dịp ấy trúng vào rằm tháng bảy,
trong nhà có hột gạo nếp nào, chị đem hết ra gói bánh “coóc mò” (sừng
bò), lấy hũ mật ong để dành trên gác bếp xuống, mời mọi người trong bản,
mừng tôi được đi học. Chị tôi bảo: “Hai chị em mang bánh lên chùa thắp
hương”. Trên chùa bây giờ có nhà sư mặc áo nâu sồng đến trụ trì, cầu phúc
cho dân bản. Tiếng mõ, tiếng kinh đều đều xua tan cõi thâm u, cô tịch. Chị
tôi dâng hương, lặng lẽ chắp tay trước cửa tam bảo, mắt ầng ậng nước...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.