BẾN ĐỢI - Trang 179

Khuôn mặt phúc hậu của sư thầy thoáng nhợt nhạt, đôi mắt bà nhìn thật lâu
vào bàn tay thon nhỏ, sáu ngón của chị tôi, miệng khe khẽ mấp máy: “Mô
Phật! Ún... ún tiểu...”. Tôi chợt thấy vị sư và chị tôi sao giống nhau đến
thế? Lòng tôi cồn lên nỗi khắc khoải.

Mới chớm thu, trời đã se lạnh. Gió hiu hiu lẩn trốn trong vòm lá, gió

lùa hơi sương vào trong nhà, đẩy ngọn lửa liếm chân kiềng bập bùng. Chị
tôi nước mắt rơi lã chã, ướt đẫm vạt khăn, đeo túi chàm vào vai tôi, chị dặn:
“Páo à, em đi “bộ đội bé” thì tốt rồi, học nhiều chữ, lấy khôn vào đầu rồi về
dạy chị cách xem quyển chữ...”. Tôi chợt mím chặt môi để không bật lên
tiếng nấc. Đâu đó, xào xạc, bồng bềnh trong hơi thở của đất trời có tiếng
mõ đều đều, tiếng kinh cầu nhẹ êm, dìu dặt vọng ra từ ngôi chùa như khúc
hát ru vọng về...

*

* *

... Một mùa mắc mật lại đến nhuộm vàng Xín Chải. Tôi về đến nhà

trời vừa sẩm tối. Trăng nhô lên khỏi bụng núi rắc ngàn tia sáng mỏng mảnh
lòa mặt suối, tụi ếch đồng thanh cất lên bản hoan ca “... oồm ộp... oồm
ộp...”. Đã nghe tiếng hát trầm bổng, da diết vắt qua núi gọi bạn gái. Chị
Ngải mừng rỡ: “Em Páo! Mong mãi đỏ cả con mắt”. Tôi cười: “Bây giờ em
mới thi xong mà”. Chị ngắm tôi xuýt xoa: “Em mặc quân phục đẹp quá đi
thôi”.

Đêm yên tĩnh, nghe tiếng mọt nghiến gỗ trèo trẹo trên xà nhà. Sau

tuần chè dây ướp lá mắc mật ngọt lịm, thứ chè chỉ có ở Xín Chải, ngoài bờ
rào đá nhà tôi bỗng réo rắt vang lên tiếng hát gọi bạn gái. Tiếng hát ấy ở
gần lắm, như thôi thúc, như mời gọi: “... Em ơi, yêu nhau cây mía rừng
cũng ngọt. Em không chê anh nghèo, anh xấu, anh nhờ người đến đặt cơi
trầu...”. Tiếng hát giao duyên ngân nga bay lên không gian vời vợi, lay
động cả vầng trăng bồng bềnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.