BẾN ĐỢI - Trang 206

Gã nói xong rồi khóc tu tu, nước mắt gã chảy tràn lên thành chiếc ghế

gã đang tì cằm: “Hôm đấy, hôm đấy đấy ông... Đời tôi, cứu rất nhiều người,
sao cậu bé con nuôi tôi, tôi lại không cứu được!”.

“Hôm đó ông mang tiền để từ thiện mổ?”.

“Ừ”.

“Nhưng sao bảo ông giàu lắm, chẳng lẽ vô phương?”.

“Thiên hạ đồn đấy thôi!”.

Tai tôi ù đi, gió ngoài sông thổi như tát thẳng vào mặt tôi, rát bỏng.

Giờ thì tôi thấy tôi mới là kẻ khốn nạn, khốn nạn nhất trên đời. Giờ thì tôi
biết, gã không dám bỏ tiền ra ăn một bữa ngon, gã không dám cả mua cho
mình một cái áo đẹp là vì sao. Sau này, thân hơn, gã bảo:

“Mỗi lần tiêu gì quá đà, lại nghĩ đến bao con người khổ khác ông ạ.

Tôi khổ rồi, nên tôi hiểu, giúp được ai để họ đỡ khổ hơn là vui rồi. Đích
sống của tôi đấy. Thực tình, mẹ tôi chết là do đói. Bà bị người nhà xua
đuổi, xa lánh vì dám mang bầu với bố tôi, một người tù tội. Bố tôi sau đó
vào tù lần nữa, ông chết trong tù khi tôi mới bảy tuổi. Mẹ đưa tôi từ Vĩnh
Long về Cà Mau làm nghề nuôi tôm thuê. Người ta cho mẹ con tôi ở nhờ
một căn chòi giữa đồng. Năm đó tôm chết nhiều, mẹ mất việc liên miên,
làm một ngày nghỉ đến năm ngày. Thấy tình hình không ổn, mẹ gửi tôi cho
một bà góa sống một mình trong xóm, nói là nhờ cụ trông giúp để mẹ đi
làm ăn xa, khi về sẽ gửi tiền ăn ở của tôi cho cụ, nhưng thực tình, mẹ muốn
tôi có cái ăn hàng ngày. Còn mẹ một mình lần hồi nuôi thân. Nhưng rồi mẹ
bị ốm nặng, lại một mình giữa đồng, không có gì ăn, nên khi người ta biết
đến, mẹ đã chết được một tuần. Mẹ chết xong, tôi được người bác đón về
Vĩnh Long cho ăn học tiếp, đến năm mười lăm tuổi, học xong trung học cơ
sở, tôi quyết định lên trên này tìm việc. Vì vậy tôi ám ảnh về sự đói khổ
lắm ông ạ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.