BẾN ĐỢI - Trang 62

cố trấn tĩnh. Giả là bạn chị, tôi đã hỏi thăm và biết nơi chị làm việc. Tôi đã
tin và quyết định nói rõ sự thật với chị. Bởi chị sẽ không nỡ vô tình với một
người đàn bà đang kêu cứu. Chị ơi! Em gửi con lại cho chị, gửi lại núm
ruột của anh, gửi niềm tin của chính cuộc đời mình (chị đột nhiên xưng em
với tôi). Cháu mất mẹ, nhưng còn cha mẹ ngoài đó. Con là con của chị. Chị
thương hãy nhận con giùm em. Như thế... là em... mãn nguyện rồi...”.

Tôi không khóc nổi. Có khối chì đông cứng chẹn ngang họng. Nước

mắt lặn vào tim. Đau. Đau quá. Đau kinh khủng. Đau nghẹt thở. Tôi đấm
vào ngực thùm thụp. Càng đau hơn. Nấc khan. Nuốt không được. Không ai
xoa dịu được cơn đau. Trái tim loạn nhịp, rỉ máu. Xót như muối. Lặng đi
một hồi, những ý nghĩ vẩn vơ. Tôi biết anh khát khao có thằng con trai.
Anh là con một. Dòng họ của anh ba đời nay độc đinh. Bố mẹ anh mong có
thằng cháu đích tôn. Một vài lần mẹ anh mát mẻ xa xôi rằng nhà ít phúc,
nên dòng tộc bị đứt, không có người nối dõi tông đường. Tôi có lỗi sao khi
không sinh cho anh, dòng họ đứa con trai? Thương tôi, anh cố gắng bình
thường hóa: “Em cứ nghĩ vớ vẩn. Trai mà chi, gái mà chi. Sống sao có
nghĩa, có nghì thì nên”. Trời đã không cho tôi cái mà người đàn bà kia vội
vàng đánh cắp được. Số sướng, quý nhân phù trợ ư? Có phải đây là sự sắp
đặt nghiệt ngã. Ông trời vốn rất công bằng. Một “hạt mầm” đã không “nảy”
trong tôi. Tôi thầm ghen với người đàn bà kia. Con gái tôi sẽ lấy chồng,
chúng sẽ thế nào? Mẹ nó bảo gửi núm ruột cho quê hương, dòng họ, còn
con tôi thì sao? Nó là cái rơm, cái rác chắc? Thằng bé kia ở đẩu ở đâu lại về
nhà tôi ư? Mọi người sẽ nghĩ gì, lại bao lời đàm tiếu, đồn thổi... Tôi lại ngã
khuỵu xuống. Người tôi nóng ran, lúc nóng toát, khi lạnh bao nhiêu chăn
đắp không đủ, lúc như điện giật, khi như kim đâm. Các con hớt hải dìu tôi,
đứa lấy nước, lấy khăn, gọi bác sĩ. Hơn một tháng, tôi vẫn như người mất
hồn, lặng lẽ giấu điều bí mật, thấm thía nỗi đau của người đàn bà có cảm
giác bị phụ bạc, bị đánh cắp đến trắng tay. Anh về, nghe tôi ốm đã lao ngay
đến giường. Nhìn đôi mắt vô hồn, thẫn thờ, hoảng loạn, anh tưởng tôi mắc
bệnh thần kinh. Quyết định giữ chặt điều bí mật, dù trước đó tôi định nói ra
cho bõ tức, những ẩn ức, sẽ gầm gào lên, đập phá, bóp vụn cho hả giận...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.