BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 13

Người anh hùng vào hang bắt cọp phải thế chứ. Có oai linh mới khiến lũ
Quốc Dân đảng đang trốn chui trốn lủi trong hiệu Lúa Vàng kia cụp mắt
xuống, không dám ngẩng đầu lên. Nguyên Bình nín thở nhìn theo anh
Hồng khi thấy bóng anh xuất hiện dưới đường. Có một người nữa từ trong
một ngôi nhà nhỏ bước ra, bắt tay anh Hồng rồi đi sóng đôi cùng với anh.
Người này cũng ăn mặc giống anh Hồng, hai khẩu súng để trễ trước bụng.
Họ đi vòng ra phía nhà kho rồi bước thẳng vào cổng sau nhà Lúa Vàng. Họ
đang bước một cách hùng dũng nhưng trông cứ như đi dạo vậy. Tới sát
cổng rồi. Vẫn im ắng. Chắc chúng nó sợ. Trời càng về chiều càng trở nên oi
bức. Mấy tán cây trong vườn nhà Phán Quý lặng như tờ. Không có một gợn
gió nào cả. Có khi vào đến nơi thằng nào thằng ấy vãi đái ra rồi cũng nên.
Bước qua cổng. Im lặng. Ôi, ước gì được đi cùng với anh Hồng lúc này
nhỉ? Chỉ lát nữa thôi bọn Quốc Dân đảng sẽ quỳ lạy như tế sao, hai tay
dâng nộp vũ khí, mồm lắp bắp những câu đầu hàng, lúc ấy thú phải biết!
Bỗng “đoàng... đoàng... ù... chéo”. Súng từ trong nhà Lúa Vàng khạc lửa ra
chiu chíu. Anh Hồng đang đi bỗng nhảy dựng lên, giật giật mấy cái, hai tay
chới với vừa như cố rút súng ra lại vừa như muốn bám víu vào một cái gì
đấy. Chân anh vừa như muốn bước lại vừa như cố trụ lại để đứng cho vững.
Chiếc mũ vải trên đầu anh bị hất bay đi. Nguyên Bình tưởng gió giật nhưng
khi nhìn kỹ lại thì ôm mặt không dám nhìn nữa. Đầu anh Hồng lúc này như
một quả dưa nứt, máu trộn với một thứ dịch trắng như cháo loãng ứa ra.
Anh Hồng đổ từ từ theo chiều xoay của kim đồng hồ, khi nằm soài ra đất
rồi tay anh vẫn còn giật giật ở phía trước bụng. Chắc anh muốn móc khẩu
súng ra. Có lẽ anh chưa từng được bắn khẩu Colt Harfort lần nào? Cả đôi
giày da kia nữa, lần đầu tiên Nguyên Bình nhìn thấy anh đi. Bây giờ thì
máu loang khắp người anh, phần trên cổ anh là một bãi bùng nhùng. Hộp
sọ đã mở ra, không khí ùa vào, lùa hết mọi thứ phòi ra, bết nhuyễn với tóc,
phủ xuống đất, trông xa như một con sứa biển mắc cạn.

Một cảm giác sợ hãi lần dọc người Nguyên Bình, tập trung về mang

tai. Đánh nhau là thế này ư? Trong những lần tập luyện ở chân núi Cô Hồn,
Nguyên Bình chỉ thấy sự lấm láp của đất cát, sự nhễ nhại của mồ hôi chứ
chưa thấy máu bao giờ, chưa thấy cái đầu bị bửa đôi nó ra làm sao. Bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.