BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 37

Thái tử đã có một buổi chiều nồng nã ân tình với sơn nữ trong chiếc

lều cỏ bỏ không nằm kề bên bờ suối. Sau đó quân hầu tìm đến bẩm với thái
tử đằng Tây đang có một cơn dông to, mây mưa sắp kéo đến, mưa ngàn
thác đổ, chẳng thể biết trước được lành dữ thế nào, xin thái tử hạ sơn cho
yên lòng kẻ hầu cận. Thái tử vội theo quân hầu rời núi, trước khi đi ngài có
hỏi qua họ tên, bản quán của sơn nữ nọ rồi bảo:

- Ta sẽ cho người rước nàng về kinh để sớm tối gần gũi, hầu hạ ta.
Những ngày sau đó cô gái cắt cỏ bên núi cứ ngóng chờ hoài mà không

thấy có kiệu loan nào tới rước cả. Mầm sống trong bụng cô ngày một to
lên. Đám hào mục trong làng truy gắt, cuối cùng cô gái phải nhận là đã hầu
hạ Đức thái tử đương triều nên mới có cái sự xấu mặt ấy. Đám hào lý
không tin, đường đường là thái tử con vua mà lại thèm ngủ với cái con bé
cắt cỏ, hạ tiện xứ quê mùa này à? Thế là lệ làng thế nào thì cứ thế mà làm
cho đúng, cho nghiêm. Họ trói cô sơn nữ chửa hoang vào một tảng đá to rồi
đem quẳng xuống sông. Cô gái than khóc thảm thiết. Trước khi bị dìm chết
cô thề rằng: “Nếu gái này bị oan thì không đá nào dìm nổi”. Quả thật cứ hạ
thủy lần nào là dây thừng đứt tung lần ấy, cô gái lại nổi phềnh trên mặt
nước. Hàng tháng sau cô mới chịu theo dòng trôi ra ngoài biển Đông. Sau
này đoàn thuyền nào đi qua khúc sông ấy cũng nhìn thấy khuôn mặt cô gái
với đôi mắt mở to, u buồn, chập chờn dưới mặt nước lăn tăn sóng vỗ.
Khuôn mặt ấy lúc thì vỡ ra theo cánh sóng, lúc tụ lại dưới mặt nước phẳng
lặng, gây hoảng sợ cho tất cả các ngư phủ qua lại khúc sông này. Sau tin
đồn về tới kinh thành, thái tử vội ban chiếu giải oan cho cô gái và lệnh cho
chính quyền sở tại lập miếu thờ. Từ ấy khuôn mặt cô gái không còn hiện
lên mặt nước nữa. Nhưng dòng sông lại mang tên Sầu Diện. Thị trấn An
Lạc nằm lọt thỏm giữa một bên là núi Cô Hồn, một bên là dòng Sầu Diện
man mác chảy trong u sầu, tẻ lặng. Chính điều này đã làm Cha bề trên của
Đức Phờrăngxoa Đơ Bêhiêng khi đặt nhà thờ xứ ở đây bảo: Thị trấn này
như một khuôn mặt có dòng nước mắt chảy tràn, lại gắn một vết chàm nhỏ
là ngọn núi Cô Hồn kia, bây giờ thêm một gác chuông nữa để chiều chiều
rung lên những tiếng thở dài. Ôi, quả đúng là thị trấn Nét Mặt Buồn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.