BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 51

gian để những người như cha Phăng tích cực lo cho đám chiên sùng đạo di
cư về phương Nam. Tàu Mơ-na và tàu Giê-nê-ran chở hết chuyến này đến
chuyến khác, nửa triệu giáo dân đã rời cảng Hải Phòng theo về nước Chúa
trên những chiếc tàu này. Các tàu chiến cũng tham gia chở giáo dân di cư.
Lại thêm mấy trăm nghìn người nữa đặt chân xuống những chiếc tàu chiến
của người Pháp, gửi gắm thân phận mình cho biển cả đưa về nơi Chúa ngự,
bất biết nơi đến ở đâu, có những gì đang đón đợi? Bà Cả Ngật và Mến cũng
đã chuẩn bị từ lâu, ráo riết nhưng âm thầm vì họ sẽ là những người ra đi
cuối cùng. Hàng cháo lòng chưa bao giờ đắt khách như những ngày này.
Cha Phăng cũng đã hứa sẽ để dành chỗ cho mẹ con bà Cả Ngật trên một
chuyến tàu quân sự đặc biệt. Chuyến tàu này sẽ nhổ neo trước khi Việt
Minh tiến vào thị trấn Nét Mặt Buồn.

Mến sẽ không khó khăn cho sự lựa chọn nếu cô không bất ngờ nhận ra

người đàn ông ở chân núi Cô Hồn. Người đàn ông ấy bỗng dưng có mặt ở
đầu phố Tứ Phủ trong bộ quân phục sậm màu, súng đeo trễ trước bụng,
bước đi điềm tĩnh, đàng hoàng cùng vài ba người nữa. Hôm đó Mến đi lấy
nợ cho bà Cả Ngật, khi ngang qua phố Tứ Phủ, tới trước cửa hiệu Lúa Vàng
cũ, cô tò mò ngắm nhìn dòng chữ viết bằng phấn trắng, to đậm: Ủy ban
quân quản lâm thời thị trấn An Lạc
. Cạnh đó có mấy anh lính Việt Minh
xách súng đứng gác. Mến thấy là lạ. Vậy là những người lính ở bên kia bến
đò Lãng Tiên đã có mặt ở phố chính của thị trấn rồi. Họ là những người đầu
tiên trở về đây sau hơn tám năm bị đẩy bật ra khỏi thị trấn. Rồi đây họ là
chủ và những người như cha Phăng là kẻ thù của họ. Họ sẽ làm cỏ ngôi
giáo đường vốn chứa vô vàn tội ác, sẽ treo cổ đám dân binh nhà thờ, sẽ
đuổi những giáo dân chăm chỉ đọc kinh nhất lên núi ở với khỉ, sẽ xử bắn tất
cả những ai từng làm cai, đội xách súng theo người Pháp. Mến rất lo sợ
điều ấy xảy ra. Nhưng nghĩ đến người đàn ông của mình Mến lại thấy hồi
hộp, mong mỏi, run rẩy, bồn chồn. Thật khó phân biệt được cảm xúc của
Mến lúc này. Sự thực là cô chưa kịp hiểu gì nhiều về người đàn ông ấy.
Ngay cả khi người ta làm chủ cơ thể cô, cô cũng chỉ nghĩ một cách giản
đơn rằng chiến chinh là việc của những người đàn ông, còn đàn bà như cô
chỉ biết yêu và yêu hết mình cho người đàn ông của mình mà thôi. Cô lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.