BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 52

lên giữa lúc chiến tranh đang chụp xuống quanh cô nhưng cô không hiểu gì
về nó. Cô là người đứng giữa hai làn đạn mà không biết mình thuộc về phía
nào. Ở cô chẳng có cái gọi là ý thức chính trị gì hết. Cô chỉ biết cô thuộc về
người đàn ông có đôi mắt rất hiền đã từng nhìn cô mê dại bên hồ nước cạn
trên ngọn núi Cô Hồn năm nào. Cô đã có con với người ấy. Theo lẽ thông
thường thì đã có thể coi cô là vợ của người ta được rồi. Nhưng nếu bây giờ
người ấy trở về và đuổi mẹ con cô cùng bà Cả Ngật lên núi ăn lá dại mà
sống thì sao? Người ấy có thế lực, có súng đạn trong tay, có sự thâm thù
với đám giáo dân một lòng thần phục cha Phăng, ai biết được người ấy sẽ
làm gì khi An Lạc thuộc về Việt Minh? Mến cứ tần ngần trước cửa trụ sở
đóng tạm của Ủy ban quân quản lâm thời mà nghĩ vu vơ về người đàn ông
thầm kín của cô. Cô nhìn những người lính đi đi lại lại kia, thấy họ nghiêm
trang nhưng có nét gì đó lành lành, dễ gần, quân phục trên người họ trông
không gớm ghiếc, nhức mắt như những kiểu quần áo mà anh cai Doãn vẫn
mặc. Sức mạnh toát ra từ họ không hàm chứa sự tàn ác như đám dân binh
mà Mến vẫn thường gặp. Mến có thiện cảm với họ dù Mến đang rất lo sợ
sự có mặt của họ ở thị trấn này. Những luồng cảm xúc trái ngược trong
Mến không ngừng hành hạ cô. Lý trí không soi sáng được điều gì khi mà
khoảng tối trong lòng Mến được đám dân Nhà Thờ dát một thứ hắc ín suốt
bao ngày qua. Người ấy chưa từng hứa hẹn điều gì với Mến cả. Người ấy
cũng không nói những lời mà đàn ông thường nói với đàn bà khi phải lòng
nhau. Người ấy cứ thế chiếm ngự Mến như không thể không ăn trái cam
trước mặt, không thể không hái bông hoa trong tầm tay với. Mến chỉ còn
biết đờ đẫn trước hành động của người ấy, chẳng kịp nghĩ suy hay nói đúng
hơn, chẳng muốn nghĩ suy gì hết, cứ thả lỏng mọi cảm xúc cho sự luyến ái
âm thầm mà chằm bặp, lặng lẽ mà ngốn ngấu, rụt rè, e ngại nhưng không
thể không đi đến cùng...

Giữa lúc những kỷ niệm vừa đẹp đẽ vừa nặng nề ấy len lén trở về

trong Mến thì người đàn ông hiện ra ngay trước mắt cô như một cơn mơ
trong giấc ngủ tạm. Người ấy từ trong trụ sở Ủy ban quân quản bước ra,
vừa đi vừa nói chuyện với hai người đàn ông mặc quân phục nữa. Họ có vẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.