BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 69

điều mẹ nói. Mẹ đặt tôi ngồi xuống một bên giường, thắp lên ngọn đèn dầu
rồi ra sân rửa mặt mũi, chải lại đầu tóc. Sau đó mẹ bảo tôi:

- Đi, mẹ cho con đi ăn phở!
Tôi thấy mẹ lúc này khác hẳn với hồi chiều. Mẹ đã lấy lại được thần

thái cho mình rồi. Sau này tôi tự lý giải rằng khi ấy mẹ đã làm ma xong
hình ảnh của bố, đã rũ sạch cái mối tình duyên trắc trở và lắm ưu phiền của
đời mẹ. Để rồi sau đó mẹ con tôi thong dong đi ăn phở. Hai mẹ con phải đi
tới hơn cây số mới đến phố Tứ Phủ. Mẹ dắt tôi vào hiệu Lúa Vàng cũ, bây
giờ có tên mới là Cửa hàng ăn uống mậu dịch Tứ Phủ. Mẹ mua hai vé ở
quầy ngoài rồi đi vào gian trong đưa hai vé đó cho một người phụ nữ mặc
chiếc áo khoác màu trắng dài quá đầu gối, trên ngực có in một dòng chữ
màu xanh cong theo hình bán nguyệt. Người phụ nữ ấy xiên hai chiếc vé
vào một que sắt nhọn có bàn đáy bằng gỗ. Sau đó cô ta vào bếp mang phở
ra cho hai mẹ con tôi. Đó là lần đầu tiên tôi được ăn phở mậu dịch. Sau này
tôi còn được qua lại chỗ cửa hàng ăn uống này nhiều lần nữa, thậm chí còn
trở nên thân thiết với nó. Mẹ tôi không thể hình dung ra nổi điều đó. Mắt
mẹ không ngừng quan sát người phụ nữ bê phở ra cho chúng tôi. Rồi mẹ
nhìn ngó, để ý tất cả những người đang làm ở cửa hàng để kiếm tìm một
dáng hình nào đó nhưng cái dáng hình đó không có ở đây. Cái dáng hình đó
làm sao có ở đây được vì cô ta mới làm đám cưới sáng nay. Giờ này cô ta
đang ở bên người chồng của mình. Mẹ đến cái nơi cô ta làm việc để cố hình
dung ra con người cô ta thế nào chứ chắc mẹ cũng biết là cô ta không thể
có ở đây vào giờ phút này? Tôi đã ăn xong lâu rồi mà mẹ vẫn còn ngồi đờ
đẫn trước bát phở nguội ngắt. Bao nhiêu thịt mẹ đã gắp cả sang bát tôi, bát
phở của mẹ bây giờ chỉ còn vài cọng hành nổi trên mặt đám bánh đã nở hết
cỡ. Cuối cùng mẹ cũng chẳng ăn hết bát phở của mình. Mẹ chỉ húp tí nước
rồi đứng dậy dắt tôi ra về.

Sau này mẹ không nói gì với tôi về bố nữa. Tôi cũng coi như không

cần phải nghĩ đến chuyện ấy. Nhưng rồi tôi cũng đã được gặp bố. Tôi gặp
bố trong một hoàn cảnh chẳng nên có chút nào. Tôi gặp bố trong tâm trạng
của thằng Chột một năm về trước khi nó đòi cạy áo quan để đòi lại mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.