BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 76

không phải là mẹ nó, nó cũng sẽ gọi bà như thằng Chột gọi bà Quản vậy. Ý
nghĩ ấy làm cái miệng méo xệch của nó phát ra lời chào không thành tiếng:

- Con chào mợ!
“Hả?”. Vợ bố nó tròn miệng, lông mày dựng đứng lên, bà không ngờ

nó lại chọn một cái từ lạ hoắc như thế để thay cho cái từ “dì” đáng ghét lúc
nãy. Đúng lúc bà đang không biết phải xử trí thế nào thì bố nó từ trong nhà
bước ra. Ông không dám bước lại gần hai người. Ông đứng ở ngưỡng cửa
và nói bằng một giọng từ tốn:

- Thôi mình ạ. Đã lâu rồi nó không quen gọi tiếng “Mẹ”. Nó sẽ làm

quen từ từ. Mình đừng làm nó sợ quá thế, nó còn bé mà, mình hãy thương
lấy nó.

Vợ bố nó bỗng hắt ánh nhìn như có lửa về phía bố:
- Ông đi vào trong nhà để tôi hỏi chuyện nó. Ông có đi không? Ông

không đi tôi để mặc hai bố con ông ở đây tôi đi khỏi cái nhà này...

Vợ bố nó nói chưa hết lời thì bố nó đã quay khỏi ngưỡng cửa, bước

vào phía trong. Thế là người duy nhất có thể bênh vực cho nó đã không còn
đứng ở đó nữa. Tinh thần nó hoàn toàn suy sụp. Nó không còn một chỗ bấu
víu nào, dù trong tâm tưởng. Thế này thì sấm chớp sẽ lại tiếp tục đổ xuống
đầu nó thôi!

- Nào, mở túi lôi hết các thứ ra!
Vợ bố nó ngồi xuống ghế rồi chỉ vào bọc quần áo của nó, nói như ra

lệnh. Nó vội làm theo, các ngón tay vừa tháo nút dây buộc vừa run cầm
cập. Chẳng có gì ra hồn cả. Hai cái áo đều đã có miếng vá. Một cái quần
dài màu xanh lá chuối rách chỗ đầu gối. Hai cái quần đùi vải nâu. Và cuối
cùng, một chiếc túi vải nhỏ có thắt dải rút. Vợ bố nó bảo:

- Mở nốt ra đi!
Nó hơi do dự một lúc rồi lần tay tháo miệng túi. Chính nó cũng không

rõ là trong đó có những thứ gì. Một chiếc vòng bạc có gắn lục lạc. Một
chiếc dây chuyền đeo một tấm vàng mỏng hình chữ nhật. Vợ bố nó cầm
mọi thứ lên ngắm nghía. “Lúa Vàng, sao lại có hình lúa vàng này?”. Nó lắc
đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.