BÊN ĐƯỜNG BIÊN GIỚI - Trang 20

- Theo tớ thì mấy sợi dính ở đầu gậy không phải tóc người. Vì tóc người
dài hơn. Với lại bị cú gậy này phang vào đầu ắt phải phun máu , mà ở ngoài
cửa ra vào mình không thấy có vết máu nào ngoài những vết chân.
Khôi gật đầu :
- Cậu có lý, không phải tóc người thật…Như vậy có lẽ là lông của con
chó…
Trở lại chỗ xác con chó, Khôi nâng đầu nó lên. Trên trán con vật quả có
một vết thương lộ rõ xương sọ…
Trong bầu không khí u uất của lô-cốt, đôi bạn nín lặng vì lo sợ. Việt cố
gắng cất tiếng :
- Cậu tính sao bây giờ ? Tụi mình đã đoán được phần nào sự việc xảy ra
rồi… Vậy còn ở đây làm gì ? Chuồn đi thôi…
- Tớ cũng chưa biết phải làm gì, nhưng còn viên đội thương chánh… tớ sợ
ông ta bị chúng đem đi thủ tiêu mất…
- Có thể… Mà hai đứa mình làm sao cứu được ông ta…
- Phải tìm cách chứ !
- Cách nào ? Rủi mình lọt vào tay họ, thì rồi ai cứu mình đây ? Liệu mình
có tự thoát được không?
- Dĩ nhiên mình sẽ gặp nhiều bất trắc, nguy hiểm. Nhưng trước một sinh
mạng đang lâm nguy mà mình bỏ mặc, thử hỏi lương tâm mình có để yên
cho mình không ? Việt ạ, cậu có lý một phần nào khi không muốn liên can
vào vụ này, nhưng bây giờ trót rồi, mình đành phải tìm cách nào cứu cho
được người bị lâm nạn. Như thế lương tâm mình mới khỏi cắn rứt…
Việt đáp :
- Được rồi, tớ bằng lòng theo cậu…
Khôi hài lòng, thân mật vỗ lên vai bạn. Trước mối nguy hiểm phải đương
đầu họ đều sát cánh bên nhau.
Khôi bàn :
- Trước hết, mình hãy xem kỹ ở đây đã…
Ánh đèn quét một vòng lên bốn vách tường… và bỗng mất hút vào một
ngách hẹp. Khôi, Việt lần mò tới đó. Cửa ngách rất thấp phải cúi mình mới
lách mình vào được. Ngách này thông sang một buồng khác chật hơn. Mùi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.