BÊN ĐƯỜNG BIÊN GIỚI - Trang 38

- Ồ không. Dượng Tư chứa đủ thứ, có cả rượu với những thùng gì chỉ mình
dượng biết thôi.
- Nhưng làm sao đưa xuống được ? Chắc phải vất vả lắm…
- Không… có lối khác đưa vào…
Thanh im bặt, như sợ vừa nói lỡ lời. Cô lặng lẽ tiến bước. Đôi bạn cũng nín
thinh theo sau. Lưỡng lự một lát, Thanh lại tiếp :
- Khoai với bắp rỡ ở ngoài bãi được đưa về đây bằng một lối thông từ ngoài
sườn núi vào…
Có lẽ cảm thấy hai anh con trai tò mò này quá chú ý đến điều mình vừa nói,
nên Thanh vội khẩn khoản :
- Đáng nhẽ tôi không được dẫn các anh vào đây và nói cho các anh biết
những điều ấy, vì dượng Tư cấm ngặt. Các anh đừng nói với ai mà tôi bị
dượng ấy đánh chết.
Thanh bật que diêm tiếp vào một ngọn đèn dầu treo ở vách hầm. Dưới ánh
sáng hoe vàng, nét mặt của cô gái lộ rõ vẻ hoảng hốt khi nhắc đến trận đòn
của người cha nuôi. Đôi mắt Thanh mở rộng như nuốt cả gò má. Khôi Việt
ái ngại gật đầu :
- Thanh đừng sợ. Chúng tôi sẽ giữ kín, không nói lại với ai.
Việt khôn khéo đánh lảng câu chuyện :
- Nhưng ngôi nhà này, với những đường hầm, ngõ ngách đầy bí mật có vẻ
dễ sợ quá, chắc tôi không dám ở một mình như Thanh đâu…
Vừa nói Việt vừa giả bộ run lập cập.
Thanh bật cười :
- Anh muốn nhát tôi hả ? Có dượng Tư tôi đâu có sợ ! Dượng dữ lắm.
Nội vùng này ai cũng ngán dượng hết. Với lại những hầm hố, ngõ ngách ở
đây đã có sẵn từ hồi nào kia. Và cũng chỉ có mình dượng Tư biết rõ thôi.
Nào khoai đây, các anh muốn lấy mấy củ ? Sáu nhé ! Mỗi anh ăn ba củ
khoai bự này cũng đủ bể bụng rồi !

Cả ba cùng cất tiếng cười vui vẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.