- Có thể. Nhưng làm sao hắn biết được là chúng mình đã vào ? Tụi mình có
ký tên vào vách lô-cốt đâu mà sợ ?
- Nhưng còn những con chó, chúng có thể đánh hơi…
- Từ đêm qua đến giờ, hơi hướng của hai đứa mình trong đó bay đi hết rồi.
Bọn chó dù có thính mũi cũng không biết được.
Suy nghĩ giây lát, Khôi tiếp :
- Tối nay chúng mình không cần ra ngoài lô-cốt làm gì, ngoài đó chỉ có
toàn hàng lậu thôi. Trọng tâm của chúng mình là đi tìm gặp viên đội thương
chánh xem ông ta có bị nhốt ở nhà Tư Muôn không.
- … Có lẽ ỡ dưới hầm … chứa khoai ?...
- Ừ ! Muốn vào hầm khoai nhà Tư Muôn – như cậu đã biết đó chỉ có hai
cách : Bằng lối Thanh đã dẫn chúng ta xuống, hoặc bằng lối ở ngoài triền
núi vào. Chúng ta phải tìm ra một hốc nào đó mở cửa vào con đường hầm.
Điều khó là ở ngoài triền núi, hang hốc vô số, phải làm sao tìm cho trúng.
Cậu không có ý kiến gì sao ?
Việt đáp :
- Không, nhưng tớ đang tính đây. Nghĩa là tớ đang ước lượng xem lối vào
đường hầm đó ở mức độ nào của triền núi. Đáng lẽ chúng mình phải hỏi
ngay Thanh xem lối vào ấy ở khoảng nào.
- Đời nào Thanh nói cho tụi mình biết. Cô ta sợ ông cha nuôi lắm…
- Vậy thì ta cứ tính xem từ nhà Tư Muôn ra tới triền núi vào khoảng bao xa
và từ trên nhà hắn xuống hầm sâu độ bao nhiêu thước ?
- Xem nào, lúc tụi mình theo Thanh xuống lấy khoai, tớ có đếm nhẩm
chừng 40 bậc. Cứ cho mỗi bậc cao độ 30 phân thì hầm phải ở dưới mặt đất
khoảng 12 thước. Như vậy ta tìm lối vào ở ngoài triền núi thấp hơn nhà Tư
Muôn độ 15 thước.
- Nghĩa là vào khoảng giữa triền núi ?
- Ừ, tớ ước lượng như vậy đó.
Việt lắc đầu :
- Không chắc lắm đâu… Nếu đường hầm đi dốc xuống và chia làm từng
đợt, theo khoảng dài 200 thước thì lối vào phải ở ngay chân núi, ngay gần
bãi trồng khoai, bắp của Tư Muôn. Tớ tưởng tụi mình tìm ngay từ chân núi