BẾN HẸN - Trang 140

Hai giờ sau, máy bay bắt đầu lao xuống, nhắm chiếc hồ lấp lánh dưới ánh

sáng mai. Shannon cảm thấy lòng nôn nao hồi hộp. Cô lo buộc giây thắt
lưng trước khi cần phải buộc. Khi chiếc thuỷ phi cơ rơi mạnh xuống mặt hồ,
cô tự động chống hai tay lên thành ghế.

Cô nhìn thấy những ngôi nhà làm bằng cây sơn màu nằm lộn xộn trên bờ

hồ. Nhiều chiếc thuỷ phi cơ khác đậu gần trại, lại còn có nhiều thuyền đánh
cá nữa. Cô nhìn người trên bờ, nhưng không thấy có bóng cao lêu đêu của
Rick đâu hết trong số người đang đi gần khu có nhà ở.

Cody cho máy bay chạy vào bờ. Ngay trước khi cầu phao bằng sắt chạm

lên đáy hồ đầy sạn, thì anh tắt máy. Khi ấy máy bay đã chạy với tốc độ
chậm chạp. Chỉ mấy phút sau, Cody đưa tay để giúp cô bước ra khỏi máy
bay.

Sự đụng chạm giữa hai người tự nhiên thôi, nhưng cô cảm thấy hồi hộp

trong lòng. Cô nhìn vào mắt anh một thoáng rồi quay mắt đi chỗ khác.
Trông anh rất hấp dẫn, cô khó mà không hồi hộp. Sức thu hút của anh
không làm cho cô xiêu lòng, nhưng vẫn còn đủ sức tác động đến cô.

Khi đã đứng vững trên mặt đất, Shannon ráng đợi Cody và bố anh để

cùng đi đến phía các ngôi nhà. Noah nán lại phía sau, loay hoay buộc máy
bay vào cọc. Shannon thấy Cody có vẻ nôn nóng.

- Thôi được rồi bố, - cuối cùng anh nói.

Khi Noah đi đến, Cody quay lui. Anh nhìn Shannon. Môi anh nở nụ cười

thích thú với vẻ hài hước.

- Cô lo sợ cái gì đấy? - Anh dịu dàng nói - Họ bình an rồi. Và họ cũng sẽ

về đúng lúc. Mùa đông đến sớm ở đây.

- Tôi đã nghĩ đến điều ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.