BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 11

chiếc bàn với tấm biển đề tên mình, tôi ngồi xuống, tạo cho mình một
khuôn mặt với nụ cười xã giao bóng bẩy do tập luyện nhiều quá mà thành.

Đôi mắt của anh ta thật bất công.

Chúng quá to, quá xanh, quá choáng ngợp và dù cố gắng đến mấy, hiếm

phụ nữ nào có thể làm ngơ trước anh ta. Người đàn ông có nước da mịn,
sáng và lấm tấm chút tàn nhang. Anh ta gầy, rắn chắc, nổi bật và có dáng
thể thao. Không thừa, không thiếu một phân. Ở anh toát ra mùi sạch sẽ
nhưng không phải là nước hoa. Anh ta nhìn tôi, và đôi mắt nhắm thẳng vào
tôi như cắt tôi ra từng lát. Cảm xúc của anh ta biến đổi muôn màu như thể
kính vạn hoa, và từng mảnh vụn của nó len lỏi vào đầu, vào ngực tôi. Tôi
co rúm lại. Tôi đang run lên. Tất cả các vật thể khác xung quanh giờ hòa
lẫn vào nhau thành một đống lờ mờ đồng điệu, chỉ còn lại hình ảnh hai
chúng tôi là rõ ràng. Thật sốc và thật bực mình, tôi cảm giác quần lót của
mình đang nhảy nhót. Tôi lập tức bỏ qua những câu chuyện phiếm lịch sự
kinh tởm và đầy tính hình thức.

“Tôi lập gia đình rồi.”

“Còn tôi là trai bao,” anh ta mỉm cười.

Vừa đề phòng vừa thách thức.

“Giới thiệu thế thôi nhỉ. Cô muốn uống gì không?” Anh ta vừa nói vừa

rót cho tôi một ly.

Chúng tôi công khai tán tỉnh nhau đến mức khó có thể tin được. Sau giây

phút tôi bỗng chốc quay lại với bản tính thích được ve vãn của mình trước
kia, từ trước khi lập gia đình - cái bản năng mà gần đây đã trở nên không
cần thiết và không còn phù hợp. Tôi thẳng thắn, khó nắm bắt, hiểu đời, cởi
mở, rụt rè và quyến rũ. Quyến rũ hơn nhiều so với tôi trước đây. Anh ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.