BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 115

chúng tôi quyết định gọi rượu, một chai bia cho anh và một ly rượu vang đỏ
cho tôi. Và chúng tôi tiếp tục quay lại với trò khám phá lẫn nhau. Chúng tôi
kể cho nhau về bản thân, không chỉ là những câu chuyện cười (chỉ mua vui
thì quá dễ) mà là tất cả mọi thứ trên đời. Anh ta cười như được mùa trước
những câu chuyện tôi không luyện tập, chuẩn bị kỹ càng. Còn John kể cho
tôi về những quán bar kinh hoàng mà anh hay lui tới, bọn khách ở đó mặt
còn nặng hơn cả mấy cái két sắt đựng tiền. Một con chó đeo xích là vật
trang trí không thể thiếu đối với những kẻ đần độn đó, cũng giống như di
động là vật bất ly thân của những người hay ghé quán bar quen thuộc của
tôi. John đến từ Liverpool, và chuyển đến sống ở Luân Đôn vài năm trước.
Anh ta sống ở khu Đông, tôi tưởng tượng anh ta sống ở khu Clerkenwell
tráng lệ, một nơi rộng rãi, thoáng mát và sạch sẽ. Tôi tưởng tượng ra cảnh
chúng tôi nướng cả sáng Chủ nhật trên giường. Chúng tôi sẽ không nằm
đọc báo như tôi và Luke hay làm, mà anh sẽ cột tôi vào giường và vào
trong tôi từ phía sau. Tôi và Luke sống ở Clapham trong một căn hộ kiểu
Victoria, vừa đáng yêu vừa hơi cổ lỗ. Nó rất đáng yêu, rất đẹp. Chúng tôi
không có những bộ bàn hay chiếc tủ búp phê với hàng tấn đồ trang trí vớ
vẩn bên trên. Chúng tôi có đồ nội thất hiệu Heal và theo câu nói của
Conran, phong vũ biểu đo mức độ thành công của chúng tôi là sự thiếu
thốn đồ trang trí, chậu hoa cây cảnh hay những lọ chỉ có một bông. Ngôi
nhà trang nhã, chắc chắn, sạch sẽ và được quản lý tử tế.

John và tôi cười nói hết mình, với dư âm của rượu trong người. Chúng

tôi chẳng hiểu nhau nói gì. Cả hai đều cố khớp lại những mảnh kỳ dị của
quá khứ.

“Em còn nhớ những phòng tập thể dục ở trường chứ, bụi bặm và đầy mồ

hôi.”

“Mùi hôi kinh khủng của thuốc tẩy uế rẻ tiền?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.