BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 18

người may mắn nhất vì đã lấy được người kia. Người may mắn là tôi.
Nhưng lần này Luke chuyển đề tài trước khi cả hai đi quá xa.

“Đừng cử động.” anh làm như thể đang chỉ dẫn tôi. Nói rồi anh chạy

xuống nhà và trở lại với một chai Bolilie và hai ly rượu. “Đây là nghi thức
đấy!” anh nói với nụ cười trên môi.

Chúng tôi mở thiệp chúc mừng, uống champagne và làm tình. Những thứ

bình thường nhất mà mọi cặp đôi đều làm khi họ kỷ niệm ngày cưới.
Chúng tôi luôn miệng hỏi nhau xem đối phương có thấy hạnh phúc hay
không.

“Hạnh phúc phát điên ấy chứ. Em thì sao?”

“Em không thể hạnh phúc hơn được nữa.”

Đó là một đoạn hội thoại yêu thích khác của chúng tôi. Những từ đó

được lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Và tôi cũng luôn trả lời mà
không cần một giây suy nghĩ. Tính chân thực của nó không còn gì để bàn
cãi. Chúng tôi phát điên lên vì nhau.

Tôi chưa bao giờ thấy hạnh phúc hơn, hài lòng hơn và tự tin hơn lúc này.

Tôi tỏ ra khá phớt đời khi ba cô em gái đều lấy chồng trước tôi. Mặc dù cha
mẹ tôi có ý kiến khác nhau, họ đều vui mừng và khuây khỏa khi các em tôi
đều sống ở Sheffield, chỉ cách nhà cha mẹ tôi trong bán kính tầm ba dặm.
Tôi từng thuyết phục bằng được mẹ cho tôi “lang bạt” ở Luân Đôn. Và theo
bà, tôi sẽ “chẳng mong gì ở đó, ngoài rắc rối.” Do đó, tôi luôn nỗ lực vì biết
rằng mỗi năm qua đi, tôi lại làm mẹ thất vọng hơn. Tôi dành phần lớn thời
gian ở các quán bar hay hộp đêm. Mẹ còn nghĩ tôi phải độc thân chán chê
nữa kia. Và tất cả mọi người đều kinh ngạc khi tôi lấy chồng quá sớm, và
kinh ngạc vì tôi lấy chồng! Tôi không phải mê mẩn gì chuyện làm cô dâu.
Trước khi gặp Luke, tôi tự cho mình là một phụ nữ Thành thị. Tôi từng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.