không thể bên cạnh tớ lâu dài, đó chính là sự hấp dẫn của anh ta.” Tôi nhìn
vào cô ấy để biết liệu cô ấy có đang nghe tôi không. “Thay vào đó, tớ cố
lấp đầy tâm trí bằng hình ảnh của anh ta, càng nhiều càng tốt, trong thời
gian ngắn ngủi ấy. Tớ khắc ghi lại ngoại hình, dáng đi, những lời nói, quần
áo và quan điểm của anh ta. Tớ đẩy và nén chặt chúng vào sâu trong trí
nhớ. Nó giống tâm trạng của cậu một tuần trước kỳ thi chứng chỉ loại A,
khi mà cậu biết rằng cậu chỉ còn thời gian giới hạn để có thể ôn đề cương
càng nhiều càng tốt và sau kỳ thi cậu sẽ không bao giờ phải dùng lại những
kiến thức đó nữa.”
Lucy thêm vào, “Nhưng cũng đúng khi nói rằng những con số nhỏ bé đó
sẽ luôn bên cạnh cậu và nhảy vào đầu cậu ngay cả khi cậu ít mong chờ nó
nhất” Cô ấy đang nhìn mơ màng vào giữa khoảng không. Và tôi có cảm
giác là cô ấy không thực sự tập trung vào tôi. Tôi quả quyết điều này.
“Sự khác biệt ở đây là nhồi nhét và học gạo không làm thỏa mãn mong
muốn của tớ. Mở rộng phép ẩn dụ này ra, giờ tớ muốn làm một bài nghiên
cứu thạc sỹ với chủ đề là John Harding. Tớ nghiên cứu hình dáng của anh
ta với nỗ lực nắm bắt chính xác con người anh ta. Anh ta mặc quần quá dài,
để tay trong túi quần, giữ thăng bằng bên hông trái. Tớ nhìn lại gần hơn, tất
chân của anh ta không cùng một đôi. Tớ lưu lại những ký ức đó sâu trong
đầu, một nơi rất an toàn.”
“Và chúng ta gọi nó là hiểu biết,” cô ấy kết thúc giùm tôi.
“Lucy ơi,” tôi nhấn giọng, với mình qua bàn, gấp gáp cố gắng thể hiện
quan điểm, “nó vô cùng thú vị và mê hoặc. Tớ không thể sống mà không có
anh ta.”
Với vẻ mặt vô cảm, cô ấy nói, “Có thể cậu sẽ phải như vậy đấy. Đi thanh
toán nào.”