BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 212

Tôi hy vọng rằng anh ta sẽ chơi trò cùng trốn việc và tận dụng cả ngày

hôm nay để ôm ấp nhau ở trên giường. Nhưng giấc mộng đó nhanh chóng
biến mất, anh ta có một cuộc họp rất quan trọng không thể bỏ được.

“Nhưng em có thể ở lại đây,” anh ta sốt sắng nói. “Chắc em sẽ phải chờ

mất một tiếng hay lâu hơn để cho nước nóng trở lại đấy. Anh vừa tắm mà.”
Anh ta chạy quanh phòng, một tay cầm bát bánh bột ngô và tay kia cầm
giày. “Em có nhìn thấy cái cà vạt của anh không?”

“Cái nào? Cái này hả?” Tôi chỉ cái cà vạt lụa Hermès mà anh ta đã dùng

để trói tôi vào cột giường đêm qua. Trước đây tôi chưa bao giờ làm trò đó.
Nó khá vui nhưng anh ta đã quá say để có thể thực sự buộc được một cái
nút cho ra hồn. Tuy nhiên, kiểu làm tình mới này vẫn có tác dụng.

“Tốt nhất là gỡ nó ra trước khi nó nhàu nhĩ thành đồ bỏ,” John nhặt một

cái cà vạt khác từ dưới gầm giường lên. “Chìa khóa nhà đây. Khi khóa
xong, em chỉ cần để nó lại vào trong hộp thư là được.”

“Anh không sợ em sẽ mang đi đánh một chiếc nữa sao?” Tôi nói đùa.

Sao có chuyện đó được! Nơi này quá bốc mùi đến nỗi anh ta sẽ phải trả tiền
cho tôi nếu muốn đưa tôi về đây. Anh ta không nhận thấy là tôi đùa và ngay
lập tức tỏ ra lo lắng.

“Em muốn có một cái hả?” Anh ta hỏi với một tâm trạng có thể khiến

người khác hiều lầm là anh ta đang rất căng thẳng. Tôi lắc đầu. Liệu có
phải tôi vừa nhìn thấy một sự giải thoát trên mặt anh ta không?

“Bạn gái anh” - tôi ép mình phải nói ra tên của cô ta - “Andrea cũng có

một cái phải không?” câu hỏi đó vuột ra khỏi miệng tôi mà không có sự
cho phép của bộ não.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.