BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 213

“Không.” Câu trả lời “không” ấy không làm tôi cảm thấy thoải mái hơn.

Đó không phải là “không. Với tôi, cô ấy không quan trọng”, mà đó là
“chúng ta sẽ không nói về Andrea”. Tôi phát điên lên với cách anh ta bảo
vệ cô ta trước tôi.

“Anh chẳng cần em, đúng không?” Chết tiệt, chuyện gì thế này? Tôi

đang nghĩ gì thế này? Ngay sau khi nói ra những lời đó tôi lập tức thấy hối
tiếc. Tôi biết tôi đang hành động giống như một kẻ không chắc chắn về vị
trí của mình, không chắc chắn khi nào nhận được cuộc điện thoại tiếp theo.
Trong thâm tâm tôi đang tự đánh mình một cái vì đã để cho những điều
Lucy nói làm mất tự tin. Cô ấy chỉ thích chê bai người khác thôi.

Có lẽ cô ấy thấy ghen tỵ vì tôi quá hạnh phúc.

Mặc dù Lucy thường không phải là kiểu người hay ghen tỵ. Đầu tôi quá

đau để có thể tập trung suy nghĩ tiếp, tôi lắc đầu. Anh ta đang nhét chân trái
vào giày và ngồi lên giường để buộc dây giày.

“Tất nhiên anh muốn chứ. Ý của câu hỏi đó là gì vậy?” Anh ta không

nhìn tôi khi nói, nhưng bởi vì anh ta đang bị muộn giờ và đang vội vã
chuẩn bị đi làm. “Anh đã gọi cho em tối qua đúng không? Anh đã khắc cho
em một dấu tích đúng không?” Anh ta quay lại và xoa tóc tôi khiến nó rối
tung lên. “Không phải là chúng ta đang rất vui vẻ hay sao?” Anh ta hôn vội
vào má tôi rồi chạy ra khỏi cửa. Từ cầu thang anh ta gọi vọng lên, “Đừng
quên gửi chìa khóa lại nhé.”

Còn lại một mình trong nhà anh ta, tôi bắt đầu mặc quần áo. Ở đây thiếu

thốn đồ vệ sinh cá nhân và cũng có nghĩa là tôi không muốn phí thời gian ở
đây thêm nữa. Tôi nhanh chóng mặc đồ vào và quyết định sẽ tắm ở công ty.

Cái áo ngực đâu rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.