BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 215

lạnh buốt. Hai vú tôi cương lên một cách miễn cưỡng vì lạnh. Tôi sẽ bị
viêm phổi mất.

Không nên chần chừ nữa. Tôi hít sâu vào và ngăn những giọt nước mắt

lại. Cái đống lộn xộn chết tiệt này. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh. Không có vấn
đề gì cả. Đơn giản là tôi đã tạm thời quên mất những quy tắc vàng: đàn ông
rất đơn giản và thẳng thắn (không phải là một câu phê phán hay sự giải tỏa
cho những cuộc tra vấn lương tâm liên miên của đàn bà). Đàn ông chỉ ở lại
bên bạn khi họ còn muốn bạn. Họ sẽ ra đi nếu không muốn bạn nữa.

Một chương nữa khép lại.

Tôi không cần phải hỏi liệu anh ta có muốn ở cạnh tôi không. Điều đó đã

rõ ràng. Tôi kéo mũ lên và tìm đôi găng tay.

Điên rồ, bẩn thỉu, chóng mặt và bải hoải, tôi đóng cửa lại và ngoan

ngoãn để chìa khóa lại vào hộp thư mà thậm chí không đắn đo đến việc
đánh thêm một chiếc cho mình. Ồ, thực ra là không quá đắn đo đến nó. Tôi
không biết mình đang ở đâu cũng như ga tàu điện gần nhất ở đâu. Chúng ta
đang rất vui vẻ ư? Chúa ơi, đúng vậy, vui cho tôi thật.

Tôi suýt vấp ngã khi bước vào văn phòng lúc mười giờ kém năm phút.

“Cậu đến trễ,” Sam phê bình. Cậu ấy há hốc miệng nhìn vào bộ quần áo

nhàu nát mà tôi đã mặc ngày hôm qua. Tôi biết Sam không lo lắng về
chuyện tôi đến muộn, chỉ trừ khi tôi bị bắt gặp. Tôi vừa trở về từ địa ngục
và không muốn bị lôi kéo vào cuộc nói chuyện của Sam. Thật may là tôi đã
được cứu, điện thoại của tôi đổ chuông.

“Connie à, tớ đây.”

“Chào Lucy, cậu khỏe chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.