“Khỏe. Nghe này, Luke có gọi điện cho cậu không?” Giọng cô ấy nghe
cộc cằn, gần như kích động nhất từ trước tới nay.
“Luke ư? Không, tại sao anh ấy lại gọi cho tớ?” Sam đang nỗ lực tỏ ra
bận rộn.
“Bởi vì tối qua anh ấy đã về nhà sớm hơn dự định. Tớ hiểu ngay là cậu
không về nhà.”
Tim tôi ngừng đập.
Tôi đã bị bắt quả tang.
Đến lúc nhận lấy sự trừng phạt.
Đến lúc phải từ bỏ.
Đến lúc tỉnh dậy và ngửi thấy mùi cà phê.
Đến lúc không phải nghe những lời khuyên sáo rỗng trẻ con của Sam.
Giọng Lucy kéo tôi ra khỏi cơn choáng váng.
“Tớ phải có mặt ở sàn giao dịch trong bốn phút nữa, vì vậy hãy chú ý
này. Khi tớ về đến nhà tối qua, có hai tin nhắn trong máy trả lời tự động.
Không có gì quá nghiêm trọng cả, anh ấy chỉ hỏi khi nào cậu có thể về. Cậu
không nhận được tin nhắn nào à?”
“Không,” tôi nói. Tôi đã mở tin hộp tin nhắn nhưng chỉ nghe lướt qua vì
chúng không phải là tin nhắn của John. Có thể đã có một tin nhắn của Luke
trong số đó.