BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 305

“Tớ không biết nên làm gì, phải nói gì để làm anh ta chú ý.”

Lucy cười nhạt và nói: “Tớ biết cậu phải làm sao rồi.”

Tôi nhìn cô ấy với đôi mắt tràn đầy hy vọng.

“Nếu như cậu không nói một lời nào, hoàn toàn câm điếc trong khoảng

từ tháng Chín đến tháng Hai, chỉ mở mồm ngậm của quý của anh ta thì có
lẽ cậu vẫn giữ được John đấy.”

Tôi cố tỏ thái độ khinh bỉ với Lucy và tôi nghĩ là cô ta đáng nhận điều

đó. Tôi mường tượng lại những tháng ngày vừa qua trong đầu nhưng không
thể nghĩ là mình sẽ làm thế nào để cư xử khác đi. Không phải tua lại, dừng
hay tua nhanh đi. Những hình ảnh đó vẫn mãi luôn như cũ.

Tôi để họ ngồi lại với ly rượu nho xanh rồi lái xe về nhà. Tôi đỗ xe trước

ngôi nhà của mình ở Clapham rồi hét to.

Tôi khóc nức lên.

Tôi khóc vì John, vì Luke, vì bản thân mình. Tôi đập tay lên bánh lái,

ghen tị với sự tin tưởng của chồng.

Tôi không đi làm. Tôi quá mệt mỏi, đau khổ, đáng thương, thê thảm, u

sầu, tuyệt vọng, tan nát, thất vọng, chán nản, khắc khoải, kiệt quệ, âu sầu và
bất hạnh. Những cảm xúc đó chắc chắn còn tồi tệ hơn là bị cúm. Hơn nữa
tôi rất mệt. Mấy tháng nay tôi chẳng hề ngủ chút nào và giờ tôi có cảm giác
có thể ngủ thay cho cả nước Anh. Bạn bè, đồng nghiệp, khách hàng chẳng
ai nhận ra tôi đang là ví dụ cho hình ảnh của ông vua Ai Cập cổ đại
Tutakhamun. Điện thoại chẳng bao giờ ngừng kêu, nhưng tôi cứ lờ đi và
khi không lờ được nữa, tôi tắt phụt điện thoại. Khoảng năm phút sau, tôi bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.