BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 311

“Cậu biết không, tớ từng mặc đồ lót của John đi làm và anh ta luôn giữ

một chiếc quần lót của tớ. Tớ luôn để lại chỗ anh ấy ít đồ. Không phải là cố
ý mà vì tớ thường vội thay quần áo mỗi lần rời đi.” Tôi không có ý định tập
trung vào những suy nghĩ này quá lâu. “Cậu có thấy anh ta thật gợi tình khi
muốn giữ quần lót của tớ không?” Tôi hỏi giọng đầy hy vọng.

“Chuyện bình thường mà.” Lucy thì thào với vẻ bí ẩn và rồi cô ấy tỏ ra

thương hại nói thêm: “Thế hai cậu đã ở đâu?”

Khi chúng tôi rời Harrods thì trời đã tối và mưa rất to. Chúng tôi đứng

đấy, cố vẫy một chiếc taxi trong vô vọng. Mọi việc như đang chống đối
chúng tôi. Lúc này có lẽ phải mất cả tuần trời để bắt được một chiếc taxi.
Một trận mưa tầm tã ở Luân Đôn khiến mọi thứ như chậm lại. Tôi khinh bỉ
những người miền Nam yếu đuối.

“Nếu Sheffield thì một trận mưa chẳng thể làm mọi thứ bế tắc như thế

này.” Tôi lẩm bẩm. Cơn mưa làm hỏng gương mặt trang điểm kỹ càng của
tôi. Thế nhưng không hiểu sao Lucy lại không hề hấn gì. Quần áo tôi ướt
sũng và trở nên nặng nề và thật khó để tôi xoay xở một đống túi đồ cồng
kềnh này. Tôi đoán chắc rằng không có nơi nào ở Luân Đôn có mưa, ngoại
trừ chỗ tôi đang đứng. Tôi chợt nghĩ về những bộ phim đen trắng với
những hiệu ứng còn lạc hậu, với cơn mưa chạy theo sau chú hề trong những
cảnh phim.

Và tôi chính là chú hề đó đây.

Bình thường Lucy sẽ tranh lên taxi với những người khác chứ không

chịu đứng chờ thế này. Hôm nay, cô ấy bình tĩnh đứng xếp hàng. Rõ ràng
Lucy đã mất trí thật rồi. Tôi tự hỏi không biết ở Harrods có loại bệnh nào
có thể làm thay đổi tính cách con người không. Tôi không suy nghĩ về Lucy
và cuộc tình của cô ấy nhiều lắm nhưng nhìn Lucy lúc này đang hào hứng
nói về Khách sạn George V và tháp Eiffel thì tôi nhận ra Lucy đã yêu anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.