BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 341

“Hai giờ bốn lăm.”

“Chẳng lẽ không đợi được đến sáng sao?”

“Không, anh đang chờ bản fax từ Úc bàn về việc sử dụng ngói đen để

lợp ngói cho nhà hàng. Có thể là cái này đây. Anh không thể ngủ khi mà
thứ quyết định số phận của anh và hàng ngàn người khác, đàn ông, đàn bà,
trẻ em đang nằm trong kệ đựng tài liệu.” Anh ấy rướn cặp lông mày giễu
cợt, ”đặc biệt là trẻ em, Connie ạ.” Tôi không hiểu câu nói đùa ấy của anh.
Anh ấy chạy vụt xuống tầng còn tôi xoay người liên tục, lôi chiếc gối ra cố
gắng tạo cho giống hình dáng của Luke để có thể chìm lại vào giấc ngủ.
Tôi vừa nhắm mắt thì anh ấy quay trở lại phòng. Tôi đạp chăn ra để đón
anh quay lại giường nhưng anh không hề nhúc nhích. Anh bật đèn và nó
khiến tôi bị chói mắt. Tôi nhắy mắt để xua tan đi sự khó chịu ấy rôi nói,
“Chuyện gì vậy anh?” Rõ ràng là có chuyện gì. Anh ném tờ fax đang cầm
lên giường. Nó bay lượn rồi dừng lại.

“Đây không phải bản fax của anh, anh nghĩ là của em đó.”

Ngay lập tức tôi nhận ra đó không phải là bản fax công việc. Thật vô

cùng hối hận vì ngày xưa tôi đã cho John tất cả số của mình; nơi làm việc,
nhà, điện thoại, thư điện tử, máy fax khi tôi luôn khao khát anh gọi cho
mình. Tôi biết tờ fax đó là của John. Không phải là vì John đã gửi fax cho
tôi trước đó, tôi tự biết thôi. Lẽ ra tôi nên biết rằng sớm muộn gì thế giới
của tôi cũng sẽ tan thành trăm mảnh.

Bản fax được viết tay, chữ to và rất dễ đọc. Nó viết:

Greenie, anh phải có được em ngay lúc này.

Chữ CÓ được gạch chân rất nhiều lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.