BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 342

“Vậy là, Greenie...” Luke ngập ngừng khi gọi tên thời con gái của tôi và

đã hiếm khi được dùng khi chúng tôi kết hôn, “điều này nghĩa là gì?”
Giọng nói của anh gần như tiếng thầm thì. Ánh mắt của anh đột nhiên đầy
hy vọng và cáo buộc. Đôi mắt anh là những hạt nhỏ của sự bối rối và hoảng
loạn. “Anh tin em sẽ có một lời giải thích hợp lý cho việc này.” Lúc này
đây gương mặt anh như đang van xin. Và lúc đó nếu như có phải bán linh
hồn để có thể cười phá lên và nói với anh rằng tất nhiên là tôi vô tội trong
việc này hay ít ra là có thể nhanh chóng nghĩ ra một lý do nào đó thật
thuyết phục. Một lý do nào đó để cả hai đều lại trèo lên giường và chìm vào
giấc ngủ trong thế giới nhỏ bé bình yên của chúng tôi. Tôi chưa kịp nói gì
thì đã nghe thấy tiếng máy fax hoạt động. Luke chạy ngay ra khỏi phòng
ngủ và phi xuống tầng dưới.

Tôi từ từ bước xuống giường, choàng chiếc váy ngủ vào rồi đi xuống

dưới nhà. Tôi cảm giác như thể Anne Boleyn đang chèo thuyền xuôi theo
dòng sông Thames, tiến thẳng về phía ngọn tháp. Khi bước vào phòng làm
việc của Luke, tôi thấy anh đang ngồi ở bàn làm việc đợi những tờ fax đang
được in ra. Lần này trông nó không được rõ ràng như tờ vừa rồi nhưng vẫn
đủ để đọc được. Bản fax viết:

Greenie, anh muốn được có em.

Anh muốn có em ở bên ngay lúc này.

Gọi anh đi, em phải gọi cho anh ngay.

Anh phải có được em lần nữa.

Và rồi như nghĩ ngợi thêm một chút, anh ta thêm vào,

Anh đang ở trong văn phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.