BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 129

gì mà dám đứng đấy ra cái điều bề trên mà khen với chả
ngợi chứ? Gì mà “cậu giỏi thật”? Cậu ta chả có cái quyền
cóc khô gì để mở miệng ra nói bất cứ lời nào sau những gì
mà cậu ra đã làm.

Tớ đang định mắng cho Bryce một trận té tát thì cậu ta nói
ngay: “Này Juli, tớ xin lỗi vì những gì tớ đã làm. Tớ biết là…
tớ đã sai rồi”.

Tớ nhìn cậu ta, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc sáng ngời
của cậu ta. Và tớ cố gắng làm như ông Chet nói – tớ cố nhìn
ngoài đôi mắt ấy. Điều gì ẩn chứa sau đôi mắt ấy? Cậu ta
đang nghĩ gì? Có thực sự là cậu ta thấy có lỗi không? Hay
cậu ta chỉ giả vờ giả vịt?

Nhưng giống y như nhìn vào mặt trời vậy. Tớ bị chói mắt.

Tớ không thể nhớ được là hai đứa tớ đã nói những chuyện gì
sau đó, chỉ trừ mỗi việc là cậu ta đã cư xử rất thân thiện và
còn làm tớ cười nữa. Và sau khi cậu ta đi rồi, sau khi tớ tắt
vòi nước và đi vào trong nhà, tớ cảm thấy rất, rất kỳ lạ.

Cả buổi tối hôm đó, tớ cứ chập chờn giữa cảm giác thất
vọng và bứt rứt. Tệ nhất là chính tớ cũng không biết được
mình đang thất vọng hay bứt rứt vì cái gì. Đương nhiên là vì
Bryce rồi, nhưng vì sao tớ lại không thể chỉ cứ bực tức cậu
ta thôi? Cậu ta đúng thật là… một tên xấu xa mà. Hay là vui
sướng? Vì sao tớ lại không thể chỉ cứ vui thôi? Cậu ta đã
qua nhà tớ cơ mà. Cậu ta đã đứng trước cửa nhà tớ nữa.
Cậu ta còn nói toàn những điều hay ho. Và hai đứa còn cười
với nhau nữa.

Thế nhưng tớ lại không bực cũng chẳng vui. Và sau rốt tớ
cũng nhận ra cảm giác thất vọng mạnh hơn cảm giác bứt
rứt. Tớ có cảm giác như có ai đó đang dõi theo mình. Tớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.