BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 127

“À, tại hôm qua lúc ăn tối, mẹ Bryce đã đoán thế. Cô ấy
đoán là có khi nhà cháu sửa sang lại nhà cửa để chuẩn bị
bán nhà”.

Mặc dù ông Chet và tớ nói với nhau rất nhiều chuyện lúc
làm việc nhưng nếu như ông không hỏi về chuyện chuyển
nhà thì có lẽ tớ sẽ chẳng bao giờ kể với ông chuyện ông
Finnegan gì gì đó hay chuyện chú David hay vì sao mà cái
sân lại lem nhem đến thế. Nhưng bởi vì ông đã hỏi nên tớ
quyết định kể cho ông nghe tất cả. Và thực sự là tớ thấy
nhẹ nhõm hẳn. Đặc biệt là về chuyện chú David. Tựa hồ
như thổi một hơi thật mạnh lên đóa hoa bồ công anh và
ngắm nhìn những hạt cây tí hon ấy lơ lửng trong không
trung và bay đi thật xa. Tớ thấy tự hào về bố mẹ, và khi
ngắm nhìn cái sân trước, tớ thấy tự hào cả về bản thân nữa.
Cứ đợi mà xem, đến khi tớ đụng đến cái sân sau! Rồi có khi
tớ còn sơn lại cả nhà luôn ấy chứ! Tớ có thể làm được. Tớ có
thể.

Ông Chet trở nên khá trầm ngâm khi nghe tớ kể chuyện, và
khi mẹ mang bánh mì kẹp cho hai ông cháu ăn trưa, chúng
tớ cứ thế ngồi ăn bên hiên nhà mà không ai nói với ai câu
gì. Rồi chính ông đã phá vỡ bầu không khí im lặng. Ông gật
gật đầu hướng về phía bên kia đường và nói: “Ông không
hiểu nổi tại sao thằng bé lại không sang đây và chào hỏi
một câu nhỉ?”

“Ai cơ ạ?”, tớ hỏi, rồi nhìn sang bên kia đường theo hướng
ông gật đầu. Tấm rèm ở phòng Bryce động đậy, và tớ không
kìm được sự ngỡ ngàng: “Bryce ấy ạ?”

“Đây là lần thứ ba ông thấy nó ngó sang đây”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.