BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 132

Cứ làm như tắm là liệu pháp để chữa trị chết đói ấy!

Nhưng tôi vẫn phải lê tới nhà tắm, và trên đường tới nhà
tắm thì tôi phát hiện ra phòng khách trống trơn. Cái chăn
chiên được gấp ngay ngắn và xếp lại trên tay ghế, cái gối
thì biến mất… cứ như thể vừa rồi chỉ toàn do tôi tưởng
tượng ra vậy.

Lúc ăn sáng, bố chẳng có vẻ gì là đã phải ngủ cả đêm ngoài
ghế cả. Không hề có quầng thâm, cũng chẳng hề có sợi ria
nào lởm chởm trên cằm cả. Bố đóng bộ quần soóc ten-nít
và áo phông có cổ màu tím phớt, tóc tai thì được sấy chải
chỉn chu như đi làm. Tôi thấy cái áo trông “ái ái” làm sao ấy
nhưng mẹ thì lại nói: “Sáng nay trông anh phong độ lắm,
Rick à”.

Bố nhìn mẹ đầy nghi ngờ.

Rồi ông bước vào và nói: “Patsy, nhà ta cứ thơm lừng cả lên
ấy! Chào buổi sáng, Rick. Chào cháu, Bryce”. Ông còn nháy
mắt với tôi khi ngồi xuống và trải khăn ăn lên đùi.

“Lyn-et-ta!”, mẹ ngân dài giọng. “Xuống ăn sáng!”

Bà chị tôi xuất hiện trong một cái váy ngắn cũn cỡn, xẻ chỗ
nọ, khoét chỗ kia và một qủa giày đế bục khủng bố cùng
cặp mắt đích thị gấu mèo. Mẹ rõ là hụt hơi nhưng vẫn cố hít
thật sâu và nói: “Chào buổi sáng, con gái. Trông con thật…
thật… Chắc sáng nay con định đến nhà thờ với các bạn”.

“Vầng”. Lynetta làu bàu rồi ngồi xuống.

Mẹ bưng ra bánh kếp, trứng rán, một bát khoai tây và hành
tây rán vàng. Bố ngồi im như tượng được chừng một phút
rồi cuối cùng cũng rũ khăn ăn ra và nhét nó vào cổ áo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.