BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 147

Julianna à. Nhưng rồi sẽ ổn thôi. Mọi người rồi sẽ quý con
lắm cho mà xem. Họ đều là người tốt cả”.

Tớ gật đầu nhưng lạ làm sao, tớ thấy sờ sợ.

“Vào thôi con”, bố nói rồi cầm lấy cái túi. “Đi vào trong
thôi”.

Greenhaven trông không giống bất cứ bệnh viện nào mà tớ
biết. Nơi này trông cũng chẳng giống một ngôi nhà. Nó quá
dài và hình chữ nhật. Lối vào được che bởi một tấm vải bạt
màu xanh lá đã bạc màu, những luống hoa hai bên lối đi với
những đóa păng-xê vừa mới trồng vẫn còn vương chút bùn
non và hơi nghiêng ngả. Cỏ mọc lung tung khắp sân và sát
gần tòa nhà có ba cái hố sâu hoắm.

“Bệnh nhân ở Greenhaven tự chăm nom khu đất”, bố nói.
“Đây cũng là một phần trong chương trình dạy nghề ở đây,
và nó góp phần chữa bệnh khá hiệu quả. Rồi người ta sẽ
trồng đào, mận và lê vào những cái hố này”.

“Cây ăn quả ạ?”

“Ừ. Phải bỏ phiếu lấy ý kiến mãi mới được đấy”.

“Bỏ phiếu giữa các bệnh nhân ở đây ấy ạ?”

“Chính xác”. Bố xoay cánh cửa kính và nói: “Đi vào đi con”.

Ở bên trong mát rượi. Thoang thoảng mùi nước lau sàn và
nước tẩy, và nghe lẩn khuất đâu đó có mùi ngai ngái.

Không có bàn lễ tân hay khu phòng chờ. Chỉ có một sảnh
thật là lớn có tường trắng bao quanh và những hàng ghế
băng bằng gỗ dài và hẹp. Ở phía bên trái là một căn phòng
lớn có ti-vi và vài hàng ghế nhựa; bên phải là mấy văn
phòng đang mở cửa, và cạnh chỗ bố con tớ đứng là hai cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.