BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 17

tớ tự xử lý. Chú Loski không muốn tớ giúp nhưng ít ra thì tớ
đã cứu được Bryce. Tớ đứng trong xe được tổng cộng ba
phút thì chú ấy bắt Bryce đi giúp mẹ dỡ đồ ở trong nhà.

Tớ chạy theo Bryce đến tận lối đi vào nhà, và đấy chính là
lúc mọi việc thay đổi. Nhé, tớ bắt kịp cậu ấy, nắm lấy cánh
tay cậu ấy và cố níu lại để chúng tớ có thể chơi được một tí
trước khi cậu ấy lại bị nhốt trong nhà, thì điều tiếp theo mà
tớ biết là Bryce nắm tay tớ, và nhìn thẳng vào mắt tớ.

Tim tớ ngừng đập. Chính thế. Ngừng đập. Và đấy là lần đầu
tiên trong đời tớ có cảm giác đó. Bạn biết đấy, giống như cả
thế giới này chỉ đang quay quanh mỗi bạn, mọi thứ dưới
chân bạn, mọi thứ bên trong bạn, và chính bạn, tất cả đều
bồng bềnh. Bồng bềnh giữa không trung. Và thứ duy nhất
níu bạn lại, giúp bạn không bị trôi đi, chính là đôi mắt của
người ấy. Đôi mắt ấy đước gắn kết với đôi mắt bạn bởi một
lức hút vô hình nào đó, và đôi mắt ấy lập tức chớp được bạn
mặc cho cả thế giới đang chao đảo và tan biến.

Suýt chút nữa thì tớ có được nụ hôn đầu vào ngày hôm đó
nữa cơ. Chắc chắn luôn. Nhưng mà mẹ Bryce lại đi ra và
cậu ấy thấy ngượng quá đến nỗi hai má đỏ lựng lên, và việc
tiếp theo là cậu ấy chui tọt vào trong nhà tắm.

Tớ đang đợi cậu ấy ra ngoài thì chị gái cậu ấy, Lynetta, nhìn
thấy tớ đứng ở hành lang. Chị ấy trông lớn và có vẻ rất là
bà chị. Và vì chị ấy muốn biết chuyện gì đang xảy ra nên tớ
đã kể lại chút ít. Lẽ ra tớ không nên làm thế vì chị Lynetta
đã lập tức vặn vặn tay nắm cửa nhà tắm và bắt đầu chọc
ghẹo Bryce rất thô lỗ. "Này cu em!", chị ấy réo qua cửa. "Có
em gái xinh tươi đang đứng đợi mày đây này! Sao thế? Sợ
con bé có chấy à?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.