BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 19

nhưng thực ra thì, có lẽ phần nhiều là vì đôi mắt xanh
choáng ngợp ấy. Suốt cả năm lớp hai và lớp ba dường như
tớ không thể ngăn nổi mình không đi theo cậu ấy, ngồi cạnh
cậu ấy, và đơn giản là muốn ở gần cậu ấy.

Lên lớp bốn tớ đã học được cách kiềm chế bản thân. Bóng
dáng cậu ấy - suy nghĩ về cậu ấy - vẫn khiến con tim tớ rộn
ràng, nhưng đôi chân tớ không còn đuổi theo cậu ấy nữa.
Tớ chỉ quan sát, nghĩ ngợi và mơ mộng.

Rồi đến năm lớp năm thì Shally Stalls chõ mũi vào. Shelly
Stalls là một đứa ngớ ngẩn. Một đứa ngớ ngẩn, thóc mách,
lúc nào cũng the thé và chuyên đâm sau lưng người khác.
Một đứa chuyên nói với người này một kiểu nhưng lại đi hót
với người kia kiểu khác. Bây giờ khi bọn tớ lên trung học cơ
sở thì nó đích thị là con công chúa làm trò nhưng ngay từ
hồi học cấp một nó đã biết diễn kịch rồi. Nhất là khi tới giờ
thể dục. Chưa một lần nào tớ thấy nó chạy tập hay uốn
dẻo. Nó lúc nào cũng diễn trò "mỏng manh dễ vỡ", than thở
rằng nhất định sẽ bị bong gân, trật khớp nếu như nó chạy,
nhảy hay ép người.

Thế mà lại có hiệu quả. Năm nào cũng thế. Nó sẽ nộp mấy
cái tờ đơn xin xỏ và để cho chắc thì sẽ giả đò ngất xỉu trong
mấy ngày đầu năm học cho thầy cô xem, sau đó thì nó sẽ
được miễn hết những trò cần tới cơ bắp. Thậm chí Shelly
còn không thèm tự cất ghế của nó vào cuối buổi học. Vùng
cơ duy nhất mà nó tập thể dục thường xuyên chính là cơ
mồm, mà mấy cái cơ đó thì nó tập không ngừng nghỉ. Nếu
mà có Thế vận hội Nói thì đảm bảo Shelly Stalls sẽ càn quét
hết các giải. À, chí ít thì nó sẽ giành được huy chương vàng
và bạc - mỗi huy chương cho một bên mép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.