BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 18

Ôi trời ơi, ngượng quá đi mất! Tớ giật tay Lynetta, kêu chị
ấy đừng có nói nữa nhưng mà chị ấy không nghe. Thế là
cuối cùng tớ đành phải về.

Lúc ra ngoài tớ thấy mẹ đang nói chuyện với cô Loski. Mẹ
tặng cô ấy chiếc bánh chanh Bundt* cực ngon mà lẽ ra sẽ là
món tráng miệng của nhà tớ tối đó. Lớp đường bột trắng
mịn và chiếc bánh hãy còn ấm, toả hương chanh ngọt ngào.

*Bánh Bundt: một loại bánh ngọt dùng để uống trà, có
nguồn gốc từ Đức, Áo và Hungary và loại bánh này trở bên
rất phổ biến vào những năm 1950.

Chỉ nhìn thôi mà tớ muốn rớt cả nước miếng! Nhưng giờ thì
chiếc bánh đang ở trong tay cô Loski, và tớ biết là chẳng có
tí cơ hội nào xin lại được. Tớ chỉ có thể cố gắng nuốt lấy mùi
vị ấy từng chút một trong lúc đứng hóng mẹ và cô Loski nói
chuyện về mấy cửa hàng rau quả và dự báo thời tiết.

Sau đó, mẹ và tớ đi về nhà. Nhưng như thế thì lạ quá đi. Tớ
chưa chơi được với Bryce tí nào cả. Tất cả nhưng gì tớ biết
chỉ là đôi mắt cậu ấy là cả một màu xanh choáng ngợp,
rằng cậu ấy có một bà chị gái không thể tin tưởng được, và
rằng cậu ấy suýt chút nữa đã hôn tớ.

Đêm đó tớ cứ nằm hình dung mãi về nụ hôn ấy cho đến lúc
thiếp đi. Rốt cuộc thì nụ hôn ấy sẽ như thế nào nhỉ? Ít nhất
thì tớ biết nó sẽ không giống như nụ hôn mà tớ nhận được
từ mẹ hay bố trước khi đi ngủ. Có thể cùng loài nhưng chắc
chắn về cơ bản sẽ thuộc chi khác. Giống như chó sói và chó
đua ấy - chỉ có mỗi khoa học mới có thể xếp chúng vào
cùng một cây sinh học mà thôi.

Mỗi khi nhớ lại năm lớp hai, tớ thích nghĩ là chính vì chút tò
mò khoa học nên tớ mới muốn săn đuổi nụ hôn ấy đến thế,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.