BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 182

''Không! Không, cậu không biết đâu! Tớ... tớ thấy mình có
lỗi, cậu biết mà, về mấy quả trứng và những gì tớ nói về cái
sân nhà cậu. Tớ chẳng biết gì về chú cậu hay hoàn cảnh
nhà cậu cả, tớ nói thật đấy! Tớ chỉ muôn tâm sự với ai đó
đế bớt thấy tội lỗi thôi".

Mắt hai đứa như xoáy vào nhau, và lần đầu tiên sắc xanh
biếc ấy không khiên não tớ tê cứng lại. "Tôi đã nghe thấy
cậu cười. Cậu ta kêu tôi là đứa thiều năng và cậu thì cười".

"Juli, cậu không hiểu đâu. Tớ đã muốn đâm cho nó một
trận! Thật đấy, tớ thề! Nhưng vì lúc ấy đang ở trong thư
viện..

"Và thế là cậu cười".

Cậu ta nhún vai, nhìn trông thật khổ sở và ngây tha vô số
tội. "ừ".

Tớ bỏ cậu ta lại. Chỉ thế. Đi vào phòng khách và bỏ cậu ta
đứng đó. Nêu mà cậu ta dựng chuyện thì đúng là cậu ta có
khiêu diễn xuất thật. Còn nêu cậu ta nói thật thì ông Chet
nói đủng - cậu ta là một thằng hèn. Dù thế nào thì tớ cũng
không muôn ả gần cậu ta.

Tớ đứng cạnh bố và cố gắng bát kịp cuộc thảo luận giữa bố
và ông Chet về cái gì đó mà cả hai người đều đọc ở trên
báo. Bố nói: "Nhưng cái mà ông này đề xuất, lại phải cần
một động cơ vĩnh cửu. Mà như thế là bất khả thi rồi".

Ông Chet đáp lời: "Biết đâu được? Nêu đặt trong bôi cảnh là
các nhà khoa học đã có phương án giải quyết rồi thì sao?
Chẳng lẽ anh hoàn toàn bác bò khả năng ấy?".

Nói thật là lúc đó, tớ chẳng có tâm trí nào đế mà hiêu kỳ với
khoa học cả đâu. Nhưng dể ngăn bản thần mmh nghĩ về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.