BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 187

Nhà tớ đã nghe bài "Nên Băng" này dội ra từ phòng hai ông
ấy đêh cả triệu lần rồi chứ không ít, chính vì thê'mà nhà tớ
đã quen quá đi rồi. Nhưng tớ vẫn nhìn sang mẹ, lo rằng có
thê mẹ sẽ thấy ngại vì tiếng ghi-ta rít đên xé tai và ca từ
đầy gai góc. Đây chắn chắn không phải là loại nhạc để nghe
lúc ăn tôi.

Mẹ có vẻ có chút ngập ngừng, nhưng một cách hạnh phúc.
Mẹ ý nhị mỉm cười với bố, và nói thật là, tớ nghĩ mẹ còn
khúc khích nữa ấy chứ. Bố thì trông đầy hứng khỏi, dù bố
chẳng để lộ ra quá nhiều, và phải đến lúc gần hết bài hát tớ
mới nhận thấy bố đang rất hãnh diện. Hãnh diện và tự hào
rằng âm thanh chát chúa ầm ĩ đó là sản phẩm của con trai
bố.

Điều này làm tớ ngạc nhiên. Bố chưa bao giờ thê hiện rõ sự
cổ vũ với ban nhạc của hai anh mặc dù bố cũng chưa bao
giờ chỉ trích gì. Nhưng lúc chú Loski bát đầu quay Matt và
Mike về việc làm thế nào mà hai ông ấy kiêm đủ tiền để tự
ghi âm, và rồi khi hai ông ấy giải thích về công việc, rồi các
ông ấy đã tiết kiệm ra sao, tự săn thiết bị giảm giá như thế
nào, ấy chính là lúc tớ nhận thây vì sao bố lại thấy tự hào
và hãnh diện.

Khỏi phải nói thi bạn cũng biết là hai ông anh tớ cảm thây
thế nào. Nhất là khi Lynetta nói đi nói lại rằng bài "Nên
Bang" hay tuyệt cú. Chị ấy cứ nói Hên tục, không ngừng,
đầy phân khích. Đó không phải là chuyện thường thấy ở
một người như Lynetta.

Và khi nhìn quanh, tớ chợt nhận ra là nhà tớ đang án tối
cùng với một nhùng nhóm người xa lạ. Hàng năm tròi sôhg
cách nhau chỉ có một con phố, nhưng tớ lại chẳng biết tí gì
về những con người này. Hóa ra Lynetta biết cười. Chú Loski

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.