chuyện. Juli khác người. Đúng, nhưng sau từng đấy năm
trời, điều đó chẳng còn khiên tôi bận tâm nữa.
Tôi thích điều đó.
Tôi thích bạn ấy.
Và mồi lúc tôi nhìn bạn ấy, dường như bạn ấy lại đẹp lên
nhiều lần. Cảm tưởng như bạn ấy phát sáng. Ý tôi không
phải là phát sáng như cái bóng đèn một trăm oát; đơn giản
là bạn ấy tỏa ra sự nhiệt thành đêh kỳ lạ. Có lè sự rửúệt
thành tỏa ra từ việc leo lên cái cây đó. Có lẽ sự nhiệt thành
tồa ra từ việc hát cho lũ gà nghe. Có lẽ sự nhiệt thành tỏa
ra từ việc miệt mài đóng hàng rào và ma mộng về một
chuyển, động vĩnh cửu. Tôi không biết nữa. Tất cả những gi
mà tôi biết là nêu so với bạn ấy thì Shelly và Miranda thật...
tầm thường.
Tôi chưa bao giờ từng có cảm giác như thế. Chưa một lần
nào. Và chính việc thừa nhận với bản thân thay vì trốn chạy
khiêh tôi thấy minh thật mạnh mẽ. Và sưng sưóng. Tôi cỏi
giày và tất rồi nhét vào trong giỏ. vắt cà-vạt lên vai. Cứ thế
tôi chạy chân trần về nhàễ Và tôi nhận ra, Garrett đã đúng
về một chuyện - tôi bị bâh mất rồi.
Bầh toàn tập.
Tôi lao về khu phô' và tia được ngay cái xe đạp của Juli nằm
chổng kềnh ở lối lên xuống của ô-tô. Bạn ấy có nhà!
Tôi rung chuông liên tục đêh mức tường như nó sắp tắt luôn
tiêng.
Không ai ra mở cửa.
Tôi đập cửa thình thình.
Không ai ra mở cửa.