BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 44

cả lính cứu hoả, và có ông nào tới nói rằng cây tiêu huyền
này là cái cục nợ của ông ấy và tốt nhất là tớ trèo xuống
ngay lập tức.

Ai đó gọi cả mẹ ra. Mẹ hết khóc lại dỗ dành rồi làm ầm hết
cả lên, chẳng giống một người mẹ thấu tình đạt lý gì cả.
Nhưng tớ vẫn không chịu xuống. Tớ không xuống!

Rồi bố chạy tới. Bố nhảy ra khỏi xe tải, và sau khi nói với
mẹ mấy câu, bố bảo người ngồi trong cần cẩu đưa bố lên
chỗ tớ ngồi. Sau đó thì hết chuyện. Tớ oà lên khóc và cố
thuyết phục bố phóng mắt qua các mái nhà nhưng bố
không chịu. Bố nói là chẳng có khung cảnh nào so được với
sự an toàn của con gái bố cả.

Bố đưa tớ xuống rồi chở tớ về nhà, nhưng tớ cũng không
thể ngồi yên ở nhà được. Tớ không chịu nổi tiếng cưa máy.
Kể cả từ đằng xa vọng lại.

Thế là bố đưa tớ tới chỗ làm, và lúc bố đang xây tường thì
tớ ngồi trong xe bố mà khóc nức nở.

Tớ khóc phải đến hai tuần liền. À, đương nhiên là tớ vẫn đi
học, vẫn cố gắng hoạt động hết mức có thể nhưng tớ không
đi xe buýt. Tớ đạp xe tới trường. Xa hơn nhưng tớ không
phải đi lên phía phố Collier. Phía có một đống mùn cưa ú ụ
mà một thời là cây tiêu huyền đầy kiêu hãnh.

Một tối, tớ đang tự giam mình trong phòng thì bố đi vào,
mang theo vật gì đó được phủ bằng một chiếc khăn. Tớ biết
đó là một bức tranh vì bố toàn làm thế những lúc cần vận
chuyển các bức tranh quan trọng, như khi trưng bày ở công
viên. Bố ngồi xuống, đặt bức tranh ở trên sàn phía trước
mặt. "Bố thích cái cây của con từ lâu rồi", bố nói. "Trước cả
khi con kể với bố về nó kia".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.