BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 45

"Thôi bố ạ. Không sao đâu. Con sẽ quên thôi".

"Không đâu, Julianna. Không đâu, con sẽ không quên đâu".

Tớ bắt đầu nức nở. "Nó chỉ là cái cây...".

"Bố không bao giờ muốn con tự thuyết phục mình tin như
thế. Cả con và bố đều biết là không phải vậy".

"Nhưng bố ơi...".

"Để bố nói nốt nào". Bố hít thật sâu. "Bố muốn linh hồn của
cái cây ấy luôn ở bên con. Bố muốn con luôn nhớ cái cảm
giác mỗi khi con ở trên đó". Bố ngập ngừng một chút, rồi
đưa tớ bức tranh. "Chính vì thế mà bố vẽ cái này cho con".

Tớ kéo cái khăn phủ ra, và đó là cái cây của tớ. Cây tiêu
huyền xinh đẹp và tráng lệ của tớ. Dưới những tán cây, bố
đã vẽ buổi hừng đông rực lửa, và dường như tớ còn cảm
nhận được cả làn gió nữa. Và tít tắp trên cây có một cô
nhóc đang dõi mắt về nơi rất xa, hai má ửng hồng bởi gió.
Bởi niềm vui. Bởi phép màu.

"Đừng khóc, Julianna. Bố muốn bức tranh này đem lại điều
gì đó cho con chứ không phải làm con buồn".

Tớ quẹt nước mắt đang chảy trên má và khịt mũi một cái
thật mạnh. "Con cảm ơn bố", tớ nấc lên. "Con cảm ơn".

Tớ treo bức tranh ngay phía cuối giường. Đó là thứ đầu tiên
tớ nhìn thấy khi thức giấc mỗi sáng và là thứ cuối cùng tớ
rời mắt trước khi đi ngủ mỗi tối. Và giờ khi có thể nhìn
ngắm bức tranh mà không khóc nữa, tớ không chỉ thấy
được cái cây và hồi tưởng lại cảm giác khi ở trên đó.

Hơn thế, tớ bắt đầu nhìn nhận khác đi về mọi điều xung
quanh mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.